Chết rồi? Cố Tư Trì như bị mất hết sức lực, chân đứng không vững, khó khăn xoay người lại, ánh mắt khó tin, “Anh giết Lục Quân Hành?”
Kỳ Khang tự giễu, “Anh làm gì có bản lĩnh đó, chẳng qua là giúp em thổi chút lửa mà thôi.” Nói rồi ánh mắt trông đợi nhìn về phía Cố Tư Trì, nhưng cậu chẳng màng đến hắn nữa.
Chạy thẳng ra ngoài, cậu không biết mình phải đi đâu, tìm nơi nào. Mãi đến lúc tìm được nơi của Lục Quân Hành đã là chuyện của hai tiếng sau, nhưng nhìn mặt lần cuối cũng không còn kịp.
Bác sĩ cấp cứu cũng là bạn của Lục Quân Hành bước tới, vẻ mặt suy sụp nhìn cậu không chút thiện cảm, “Quân Hành nhờ tôi nhắn cho Kỳ Khang đến đón cậu, cũng gửi kèm theo một chiếc chìa khóa.”
Cố Tư Trì như chết lặng, cậu còn nghe thấy người trước mặt nói, vào trước lúc chiếc xe kia tông vào, anh ta nghe thấy trong điện thoại Lục Quân Hành nói, “Cậu mau báo cho tên kia đến kịp giờ cơm tối, đừng để em ấy đói.”
Câu nói cuối cùng trong sinh mạng của anh…là lo cậu bị đói.
Đã ba ngày từ khi Lục Quân hành qua đời, có rất nhiều người chạy đến nơi này, có chế giễu, cười cợt thậm chí mắng mắng chửi, cậu đều gặp. Trong đó là bạn bè, người nhà của Lục Quân Hành, cũng có người của Cố gia, ngay cả những người không quen biết cũng chạy tới đây. Cố Tư Trì lúc đó mới biết, hóa ra có nhiều thứ cậu chưa từng được nghe.
Người giúp việc lau nước mắt nói với cậu, “Chiếc bánh cuối cùng đó là ông chủ tự tay làm, học rất lâu.”
Lâm Dật, vệ sĩ trưởng của hắn nói, “Lục tổng bắt nhốt anh là vì biết được âm mưu của Cố Tử Duy và Yến Khang muốn lấy mạng anh. Lục tổng không còn nhiều thời gian tra ra người đằng sau, mà anh nhất đính sẽ không tin, cũng không muốn tiếp nhận sự bảo vệ của anh ấy.”
Cố Hoài Phong nói với cậu, Cố Tư Nghiệp sau lưng đã làm những chuyện bán đứng, ngáng chân để trao đổi, uy hiếp Lục Quân Hành giúp đỡ Cố gia vô điều kiện, nhưng những chuyện đó, cậu không hề biết.
Bác sĩ của Lục Quân Hành nói với cậu, sự kiểm soát quá mức và tâm lí chiếm hữu cực đoan của hắn là do căn bệnh tâm lí bị hình thành lúc nhỏ cộng thêm biến chứng của khối u ở não. Sẽ ảnh hưởng đến tính tình và sinh hoạt, mỗi lần phát bệnh sẽ đau đầu đến không muốn sống, nghiêm trọng hơn sẽ không kềm chế được tổn hại bản thân và người xung quanh.
Có một lần cãi nhau, cậu thấy Lục Quân Hành ôm đầu nằm dưới sàn nhà vô cùng đau đớn, nhưng nghĩ là anh diễn kịch nên đã vô tình bỏ đi không thèm nhìn lại, cũng không gọi cấp cứu.
Một thời gian dài, Lục Quân Hành bị chính cha của mình tráo đổi thuốc nên trạng thái tâm lí càng tồi tệ hơn. Hắn đã bỏ qua cơ hội phẫu thuật duy nhất để chạy đi bảo vệ cậu, bỏ lỡ thời cơ chữa trị. Cộng thêm việc lần này đến lần khác bị cậu kích thích, vốn Lục Quân Hành đã không còn nhiều thời gian nữa.
Thật buồn cười, người mà ai nấy đều muốn nịnh bợ, trong lúc cậu không biết gì, đã có thể lợi dụng hắn một cách triệt để như vậy.
Nếu Cố Tư Trì không yêu hắn thì sao lại sợ hãi và đau lòng như vậy. Cảm giác nghẹn nơi lồng ngực còn khó chịu hơn cả khóc lớn. Khi đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn lại như con thiêu thân không muốn rời đi…
Luật sư cũng đến nói rằng, Lục Quân Hành để lại toàn bộ tài sản cho cậu, bao gồm cả cổ phần và quyền điều hành Lục thị.
Ở Cố gia, dù Cố Tư Trì chưa từng tranh giành, nhưng người thân luôn ngày đêm hãm hại, lợi dụng để cướp lấy tài sản. Còn Lục Quân Hành ngay cả người yêu cũng không phải, vậy mà cả tính mạng đều có thể trao ra.
Hắn cũng để lại một bức thư, Cố Tư Trì không dám đọc. Mấy ngày sau, trong căn nhà từng bị giam cầm, cậu ngồi một mình ở chỗ hắn từng ngồi, nhìn về hướng hắn từng nhìn.
Đến khi trời tối đen, cũng không còn Lục Quân Hành bật đèn cho cậu, Cố Tư Trì tự mình mở đèn, mở bức thư ra. Sau khi đọc xong, cả người đều run rẩy, cố sức cắn lấy mu bàn tay để ổn định lại cảm xúc, không muốn bản thân rơi lệ.
Bước đi tới thư phòng, theo như lá thư lấy ra cuốn nhật kí của Lục Quân Hành. Lật đến trang cuối, mỗi trang giấy đều bị nước mắt của cậu thấm ướt nhòe đi. Cố Tư Trì run rẩy giơ tay ôm mặt, mặc kệ nước mắt chảy ra, khóc như một đứa trẻ mất đi món đồ mà mình trân quý nhất.
Đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ mặt trời lặn hiện lên một mảng đỏ như máu, cũng giống như trái tim cậu bị bóp nghẹt đến tê dại, cậu tự nói với bản thân mình, “Lục Quân Hành, anh quả thật đủ tàn nhẫn.”