Từ nhỏ, bà ngoại của cô đã luôn dạy cô rằng không được nảy sinh tình cảm với bất cứ ai, nếu có, thì không được ở cạnh người đó bất luận thế nào, khi đủ tuổi, cô sẽ được gia đình gả đi theo hôn phối gia đình cô chọn cho cô, đây là quy tắc của gia đình dòng họ, cho dù là nam hay nữ, ai cũng phải tuân theo quy tắc này, tuyệt không được sai phạm, nếu cố phá vỡ và làm theo ý của bản thân sẽ phải chịu hậu quả lớn, nhưng bà không nói cho cô biết hậu quả lớn đó là như thế nào, chỉ là khi nhắc đến điều này, trong mắt bà như ẩn như hiện một nỗi mất mát lớn.
15 chương
Dưới ánh bình minh phai màu, thành phố đã chìm trong bóng tối và hỗn loạn. Những con đường trước kia tấp nập bây giờ chỉ còn là một mê cung của cái chết, nơi mà tiếng la hét và tiếng xé xác vang vọng không ngớt. Trong tâm trí Sở Thiên, những cảm xúc của sự tuyệt vọng và hy vọng đan xen, nhưng ý chí chiến đấu vẫn rực cháy. Sở Thiên đang đứng giữa cuộc chiến đấu cuối cùng của mình.
24 chương
Tình một đêm với vai ác rồi có em bé thì phải làm sao? Trốn thôi!
23 chương
Có lẽ bất cứ ai trong đời đã từng “mơ”, dù nhiều hay ít, dù ngắn hay dài. Ở độ tuổi nào cũng thế, chúng ta thường có mong muốn biến những giấc mơ đẹp thành hiện thực và bỏ lại những thứ xấu xa. Giấc mơ là một thứ kì diệu, đầy bí ẩn mà đến nay vẫn không ai giải mã được. Những giấc mơ lúc rõ ràng chi tiết, lúc mơ hồ khó hiểu, đôi khi lại kì quái, thú vị..., tràn ngập sắc thái muôn màu muôn vẻ. Và dĩ nhiên, dù như thế nào, chúng ta sẽ luôn muốn được có những giấc mơ đẹp và ao ước nó có thể trở thành hiện thực. Nhưng... Hãy thử nghĩ xem nếu vào một ngày đẹp trời nào đó bạn rơi vào một vòng lặp giấc mơ vĩnh hằng thì sao? Ở nơi đó bạn không thể biết bạn là ai, bạn là người như thế nào, bạn chỉ là con rối bị chi phối trong vũ trụ của giấc mơ. Mãi mãi không thể nào tỉnh giấc. Một thế giới bất định - nơi các giác quan trở nên vô dụng. và chỉ có trí tưởng tượng của con người mới có thể thích ứng được với nó. Một thế giới kỳ lạ, nhưng đủ thuyết phục đến khiến ta không muốn quay về cõi thực. Ở đó có cây cối nhưng ta không thể nhìn hay ngửi, mà cũng chẳng cảm nhận được nó. Và bằng cách nào đó, bất kì, chúng ta vẫn tin là có thật. Kì lạ và ảo diệu quá phải không? Chẳng phải chúng ta vẫn thường cảm nhận những thứ có thật bằng tất cả giác quan sao? Câu trả lời chính là: Ta đang ở trong "Mộng Giới" - nơi ta không thể nhận biết mọi thực thể xung quanh bằng các giác quan. Mỗi chúng ta đều có Mộng Giới của riêng mình. Khi thế giới thực không cho ta làm những gì mình thích, mình muốn, mình khao khát. Hoặc đơn giản, khi cuộc sống quá khắc nghiệt với bản thân, ta sẽ đến Mộng Giới - nơi cả mơ mộng và ác mộng đều tồn tại ở một thế giới. Ở đây, chúng ta có thể làm những gì mình thích, mình mong muốn - những điều mà ở cuộc sống hiện thực không làm được. Trong "Mộng Giới", chúng ta không thể nhận biết mọi thực thể xung quanh bằng các giác quan, và đó là điều kì lạ và tuyệt vời đến mức ta vẫn tin rằng nó là có thật. Những khi tôi viết cũng vậy. Dù là tản văn hay truyện đều cho tôi cảm giác thoải mái, cảm giác mà ở cuộc sống thực tôi bị giới hạn về mọi mặt. Ở nơi đây, dù cho là mơ mộng hay ác mộng. Dù cho tốt hay xấu cũng là điều chúng ta khao khát ở thế giới thực. Cho dù chỉ là hư ảnh nhưng vẫn cảm thấy rất thật!
10 chương
Một nữ phụ không biết mình là nữ phụ, vô tình sống lại trong một cuốn tiểu thuyết.
20 chương
Năm đó anh đã bỏ lỡ em một lần thì nhất định khi quay trở lại người đầu tiên anh tìm sẽ là em.
7 chương
Có một thứ vận mệnh kì diệu vượt qua khoảng cả không thời gian đưa chúng tôi lại với nhau .
5 chương
23 chương
Câu chuyện tình 'cảm lạnh' của chàng Nhiếp Chính vương trong vai phản diện và nàng thỏ với thân phận đầy bí ẩn.
6 chương