Khởi đầu của tấm bi kịch

“Đồng ý gả cho anh nhé?”

Tịch Yên có chút bất ngờ trước lời đề nghị này của anh. Không phải là cô không yêu anh trái lại còn yêu rất nhiều là đằng khác. Chỉ là… đột nhiên thế này khiến cô thật sự rất ngỡ ngàng. 

Không phải là tỏ tình mà là một lời cầu hôn! 

Lệ Nam Thành quỳ một chân xuống đất, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn nằm trong hộp nhung đỏ hướng về phía cô. Anh rất kiên nhẫn, chờ đợi câu trả lời từ cô. 

Làm sao một Tịch Yên lại có thể khước từ được đây? Đây chính là điều mà cô luôn mơ ước, có nằm mơ cũng không thể có được. Hôm nay, ngay tại đây. Trước mặt bao nhiêu người, trong bầu không khí lãng mạn này, anh ấy đã ngỏ lời cầu hôn cô. 

Không thể biết rõ tâm tư của anh, cô chút biết rằng mình đang rất hạnh phúc. 

Tịch Yên nở một nụ cười thật tươi tràn ngập hạnh phúc. Cô gật nhẹ đầu, đưa bàn tay nhỏ trắng nõn của mình về phía anh. 

Anh cười mỉm, đeo chiếc nhẫn ước hẹn đấy lên ngón tay của cô. Chiều cao giữa hai người chênh lệch, không phải do cô thấp mà là do anh ấy quá cao. Nam Thành nghiêng người về trước, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai ra sau tai, hôn lên trán của cô. 

“Anh nhất định sẽ mãi yêu em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.” 

“Cảm ơn anh, Nam Thành. Em… thật sự rất yêu anh.” 

Lời hứa của một người đàn ông có thể kéo dài tới bao giờ nhỉ? 

Câu hỏi này Tịch Yên chưa từng nghĩ tới. Cô hiện tại đang rất hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. 

Buổi sáng thức giấc, chào đón cô chính là một nụ hôn vào trán đầy tình cảm. Anh chuẩn bị mọi thứ cho cô, bữa sáng cũng đã sẵn sàng. 

“Ưm… tôi nay em muốn ăn gì? Có muốn đi đâu chơi không?“

Đây chính là câu hỏi mà anh rất thường xuyên hỏi cô. Nam Thành luôn nói, anh sẽ tôn trọng mọi suy nghĩ và ý kiến của cô. Chính điều này đã làm Tịch Yên luôn mơ về một cuộc sống màu hồng. 

Cô cảm thấy anh ấy thật sự là một người đàn ông hoàn hảo. Vừa lo toan bôn ba bên ngoài kiếm tiền, vừa chăm sóc cô chú đáo. Anh cũng chẳng phải một người viện cớ tham công tiếc việc gì mà bỏ bê gia đình. 

Người cô thầm thích 5 năm trời quả là không uổng phí. 

Hôm nay cô cảm thấy hơi mệt nên đã quyết định tới bệnh viện khám. Thật vui mừng vì không có chuyện gì bất thường nhưng cũng thật bất ngờ vì cô đã mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. 

Đây là sợi dây liên kết, là đứa trẻ của cô và anh. 

Cầm theo tờ giấy khám thai rời đi, cô vui mừng chờ đợi Nam Thành trở về nhà. 

Anh rất nhanh đã lái xe trở về. Vừa bước xuống xe đã ngay lập tức thấy người vợ của mình đang ngồi chờ trước sân nhà. Anh cất bước nhanh chóng lại gần cô, cởi bỏ chiếc áo khoác trên người mình chùm lấy cô ôm chặt vào lòng mắng yêu. 

“Sao em lại ra đây? Tối rồi sương xuống lạnh lắm nhỡ cảm thì sao?” 

Cô phì cười, tinh nghịch đáp lại: 

“Có tình yêu của anh bao bọc thì làm sao em có thể đổ bệnh được?” 

Nam Thành nhéo lấy chiếc mũi nhỏ của cô, vừa đỡ cô vào nhà vừa cất giọng nói:

“Ha! Thật hết nói nổi em luôn.” 

“Nam Thành! Em có điều muốn nói với anh.” 

“Hửm? Em có chuyện gì sao?

Nghe giọng cô có vẻ nghiêm trọng khiến anh cũng tập trung chú ý hơn hẳn. Không lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với cô sao? 

Tịch Yên hiểu anh đang suy nghĩ linh tinh điều gì. Cô sợ anh lại suy nghĩ gì đó không hay nên không chờ đợi lâu nữa mà trực tiếp công bố. Cô lấy tờ giấy mà mình đã giấu đã đưa về phía anh, niềm vui vỡ oà nói: 

“Em… em có thai rồi.” 

“Thật, thật sao?”

“Vâng.”

Kể từ ngày đấy anh lại càng yêu chiều cô hơn hẳn. Thời gian này có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cô, là khoảng thời gian mà Tịch Yên sẽ mãi mãi không bao giờ quên. 

Thời gian cứ vậy mà chầm chậm trôi đi. Chẳng mấy chốc cậu con trai của cô đã tròn ba tuổi rồi. 

“Anh đi rồi nhớ về sớm nhé? Cũng đừng có uống nhiều quá đấy.” 

Tịch Yên vừa lo lắng nói vừa chuẩn bị quần áo chồng. Anh ôm chầm lấy cô từ phía sau, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô một cái rồi nói: 

“Anh biết rồi mà em đừng lo. Anh đi một chút thôi, sẽ về sớm nhất có thể.” 

“Ừm…”

Nam Thành lái xe rời khỏi nhà, để lại một lớn một nhỏ. Cậu nhóc nắm lấy tay mẹ, miệng bập bẹ hỏi: 

“Mẹ… mẹ ơi, ba ba đi đâu vậy?”

Cô cúi gập người xuống gần cậu, xoa đầu mỉm cười trả lời:

“Ừm, ba đi họp lớp với các bạn đó con.” 

Cậu nhóc gật gù cái đầu nhỏ như hiểu lời, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nữa cho đến khi cậu nhóc đột nhiên nhìn cô nói: 

“Vậy ba có về không?”

“…”

“Chà! Nam Thành tới rồi kìa.”- Giọng nói ngắt ngớn của một người đàn ông trong phòng cất lên khi thấy anh bước vào. 

Cậu ta loạng choạng đứng dậy, tay cầm ly rượu, tay còn lại khoác lên vai anh nói:

“Tới trễ phải phạt! Cậu mau uống ba ly đi.”

Anh nhíu mày trước hành động của cậu ta, lần này lại đột nhiên bị sao vậy? 

Thấy anh khước từ mình, cậu ta ghì chặt cổ Nam Thành lại, thì thầm vào tai anh. 

“Tôi đang giúp cậu đấy.” 

“Giúp tôi cái gì?”

“Giúp cậu thể hiện trước mặt ‘Ánh Trăng’ của mình.”- Cậu ta đưa bàn tay đang cầm ly rượu lên, hướng về phía đám đông trong đó có một cô gái mỹ lệ đang ngồi rồi nói tiếp: 

“Thu Nguyệt- Ánh trăng sáng trong lòng cậu.”