“Chia tay thôi, em trả tự do cho anh, về bên cô ấy đi.”
Tôi không rõ giọng nói của mình lúc này thế nào, có đủ bình tĩnh để nghe giống như mình không hề có việc gì hết hay không? Nhưng khi nghe anh nói: “Cảm ơn em.”
Tôi mới biết, trái tim tôi không hề vững vàng như tôi vẫn tưởng.
“Số tiền này em nhận lấy.” Vẻ mặt anh không có chút gì thay đổi, tôi vẫn có thể nghe ra sự vui mừng khi được giải thoát của anh.
Tôi mỉm cười, cố giấu đi sự yếu ớt: “Không cần như vậy đâu.”
Anh vẫn kiên quyết: “Một nửa những gì anh có hôm nay là nhờ em… Nhận đi, em xứng đáng mà.”
Trong lòng tôi chua chát, ừ phải rồi, là tôi cùng anh phấn đấu những ngày gian khó, chia nhau xuất cơm hai mươi nghìn để cầm cự cả ngày dài làm việc. Tôi biết nếu tôi không nhận, anh sẽ áy náy lắm, làm sao có thể thanh thản về bên tình đầu của anh.
Không nhận, anh sẽ còn vướng mắc, còn bận lòng về tôi.
Vậy thì nhận tôi.
Tôi rời đi, với tư thế hiên ngang kiêu ngạo, và biết rằng trong lòng anh sự tôn trọng dành cho tôi lại cao thêm một phần. Bởi có mấy ai sẽ cao thượng được như vậy?
Khi anh nghèo khó, bị mối tình đầu vứt bỏ thì tôi chẳng màng tất cả đến bên anh. Bên nhau tám năm, nay cả hai chúng tôi đã thành công, cô ấy quay về sau cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Nhưng người ta nói rồi, đàn ông thật sự làm sao nỡ để người mình yêu chịu khổ? Với tôi anh chẳng có tình yêu.
Còn tôi, tự trọng và kiêu hãnh đã ăn sâu vào trong xương, làm sao có thể chấp nhận lấy một người chồng trong tim không có mình. Tôi biết nếu tôi không chia tay, anh sẽ vẫn cưới tôi, chung thuỷ với tôi cả đời nhưng không bao giờ yêu tôi.
Anh là người có trách nhiệm, đối với tôi chỉ có cảm kích, ngoài ra không có gì khác.
Tôi từ chức, rời khỏi công ty, biểu hiện của anh có chút không đành, nhưng không ngăn cản. Chúng tôi đều biết, nếu đã chia tay, thì không nên để tồn tại điều gì đó mập mờ.
Tôi không đi, chắc hẳn cô gái kia sẽ không yên lòng, còn anh thì khó xử.
Nhân viên có mấy đứa được tôi dìu dắt trước đây, ngày chia tay len lén lau mắt, chỉ duy nhất cô thư ký nhỏ là không màng điều gì oà khóc tức tưởi lúc tôi bê đồ ra khỏi phòng.
Tôi thầm cười, con bé này đi làm bao năm, sao vẫn không học được cách giấu cảm xúc đi như vậy.
Thang máy đi xuống tầng hầm tôi nhớ ra mình không để xe ở đây, đang định quay lên tầng một thì có đôi tay đỡ lấy thùng giấy tôi đang ôm.
“Để anh mang ra xe cho em.”
Tôi giữ chắc thùng giấy, không có ý định để anh giúp: “Thôi, không nặng, em tự mang được.”
Anh không cố ép, buông tay xuống, lại hỏi tôi: “Anh tiễn em nhé?”
“Đừng.” Tôi nói: “Anh biết tính em mà.” Không dây dưa, không mập mờ.
Bước chân anh chững lại, thoáng chốc ngập ngừng, anh gật đầu: “Tạm biệt.” Rồi quay lên.
Anh đã vào thang máy rồi, tôi không muốn đi chung, nên bỏ ý định quay lên tầng một, bình thản ôm theo thùng giấy đựng đồ cá nhân từ tầng hầm để xe ra khỏi công ty.
Nắng trời chói chang, như thiêu như đốt vạn vật.
Tôi để thùng đồ ra ghế sau, chờ luồng nhiệt trong xe tản bớt mới ngồi vào, mắt có hơi hoa, đầu hơi choáng nên chưa vội đi mà phải ngồi thêm một lúc.
Buổi tối tôi đến quán bar của bạn ăn mừng. Tôi tự nhận mình là người mạnh mẽ, có cá tính, nên dĩ nhiên dù là nghỉ việc, hay chia tay người yêu, cũng đều sẽ ăn mừng.
Là ăn mừng, không phải giải khuây.