Rửa chân cho tôi đi

"Sao cô lại nói như vậy?" Tô Thư Uyển tròn xoe mắt.

 

"Tôi ở đây một thời gian rồi, nên mới biết rõ!" Lâm Túc Kỳ nghẹn ngào.

 

Cô ấy kể lại mọi chuyện trước khi Tô Thư Uyển chuyển đến nơi này. Bởi vì tính tình Lâm Túc Kỳ hiền lành nên thường bị những người hầu khác bắt nạt, đặc biệt là hai cô gái kia, Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết.

 

Ngày hôm nay, bọn họ lỡ làm rơi bát đũa, nên đã đổ tội cho Túc Kỳ, báo hại cô bị phạt quỳ bốn tiếng đồng hồ.

 

Bây giờ, hai đầu gối vẫn còn tụ máu bầm, đau điếng.

 

"Hơn nữa thiếu gia nhà này, cậu ấy… thật sự rất đáng sợ."

 

Túc Kỳ ngồi ôm hai đầu gối khóc thút thít. Phải công nhận Vương Gia Vỹ rất đẹp trai, nhưng tính cách của hắn lại rất tàn bạo, cách nói chuyện cũng vô cùng xem thường người khác.

 

Tô Thư Uyển nghe xong những gì Lâm Túc Kỳ kể thì bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

 

Nhưng một khi đã ký vào tờ giấy kia, cô đã không còn cơ hội quay đầu nữa rồi.

 

Tô Thư Uyển thở dài trong lòng, gật nhẹ đầu đồng cảm với Lâm Túc Kỳ. Cô sắp xếp quần áo vào tủ, rồi dọn chiếc giường nhỏ phía bên cạnh giường của Lâm Túc Kỳ để tối nay nằm ngủ.

 

 

"Nhiễm Liên, mau gọi cô gái kia sang đây."

 

Vương Gia Vỹ ra lệnh, Nhiễm Liên không dám chậm trễ mà đi gọi Thư Uyển.

 

Nhiễm Khiết ở trong phòng với hắn, Vương Gia Vỹ liền gọi cô ta mang nước đến ngâm chân cho mình.

 

Hắn ngồi chễm chệ trên ghế bành lót gấm, tay cầm điếu thuốc lá rít một hơi dài. Đôi mắt ưu trầm nhìn lên khoảng không trên trần nhà, không rõ là đang nghĩ ngợi điều gì.

 

"Vâng ạ."

 

Nhiễm Khiết gật đầu, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh. Chẳng mấy chốc cô ta đã đi pha nước ấm, đổ thêm vài giọt tinh dầu quế, phảng phất mùi hương cực kỳ dễ chịu.

 

Mây đen kéo đến, trời chuyển mưa, Vương Gia Vỹ muốn ngâm chân thư giãn một lát rồi mới ăn cơm tối.

 

"Thiếu gia, nước ngâm chân đây ạ."

 

Hắn nghe vậy, thoải mái gật đầu. Đôi chân dài vươn về phía trước, vị trí mũi chân nằm chính giữa hai bầu ngực của Nhiễm Khiết.

 

Cô ta cẩn thận nắm lấy cổ chân hắn, hạ thấp xuống chậu nước ấm trước mặt. Bàn tay thoăn thoắt mát xa từng đầu ngón chân cho Vương Gia Vỹ, từng động tác vô cùng chuyên nghiệp.

 

Hắn ngửa người ra đằng sau, thi thoảng vẫn rít một hơi thuốc. Khuôn mặt Nhiễm Khiết cúi thấp, hai chân mày khẽ cau lại vì khó chịu với mùi hương không mấy dễ chịu này.

 

"Không thoải mái?" Vương Gia Vỹ cao giọng hỏi.

 

Nhiễm Khiết chột dạ, ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi lại nhìn đi chỗ khác. Biểu cảm trên mặt cô ta trở nên cứng đờ, khó khăn che giấu cảm xúc thật.

 

Rõ ràng đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị người đàn ông này nhìn thấu. Chết thật!

 

"Cầm lấy, hút đi."

 

"Thiếu gia, tôi…"

 

Nhiễm Khiết nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt rưng rưng nước nhìn Vương Gia Vỹ. Hắn là đang muốn trừng phạt cô ta đây mà.

 

"Nhanh lên!" Hắn gia tăng âm điệu.

 

Nhiễm Khiết không dám bật lại câu nào. Cô ta cầm lấy điếu thuốc đang cháy dở trong tay Vương Gia Vỹ, nhắm chặt mắt hút vào một hơi.

 

"Khụ… khụ…"

 

Một cơn ho sặc sụa truyền tới. Mắt mũi Nhiễm Khiết cay xè, không còn nhìn rõ thứ gì nữa. Nước mắt chảy ra, giàn giụa khắp gương mặt được tô son trét phấn kỹ càng.

 

Vương Gia Vỹ mặt không đổi sắc, hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của Nhiễm Khiết.

 

Cộc, cộc...

 

Nhiễm Liên đưa Tô Thư Uyển vào phòng, vừa lúc thấy cảnh tượng này. Cô ta nhìn em gái ruột của mình khổ sở quỳ trên đất, trên tay còn run rẩy cầm điếu thuốc lá của Vương Gia Vỹ, không khỏi kinh hoàng.

 

Nhiễm Khiết bình thường rất cẩn thận, không biết lần này đã làm gì chọc giận đến Vương Gia Vỹ rồi.

 

"Lại đây."

 

Hắn hướng tầm mắt về phía Thư Uyển, nhàn nhạt ra lệnh.

 

Người con gái kia từ khi bước vào phòng vẫn cúi gầm mặt, không dám ngó nghiêng nơi nào. Cô vừa mới dọn xong quần áo đã có người truyền lệnh đến gặp Vương Gia Vỹ. Rốt cuộc hắn định làm gì cô đây?

 

"Lỗ tai cô có vấn đề?" Vương Gia Vỹ trở nên mất kiên nhẫn.

 

Đây là lần đầu tiên có người không nghe theo mệnh lệnh của hắn.

 

"A… vâng."

 

Tô Thư Uyển bước về phía trước, Vương Gia Vỹ đã vẫy tay bảo cô ngồi xuống.

 

Cô nửa ngồi nửa quỳ, ở trước chậu nước ấm ngay phía đối diện Vương Gia Vỹ.

 

Hắn chợt dậm chân xuống chậu gỗ, khiến nước văng tung tóe lên khuôn mặt Tô Thư Uyển. May mà nước có độ ấm vừa phải, nên chỉ làm má cô ửng hồng. Cô nhìn lên Vương Gia Vỹ, khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì người kia đã ra lệnh:

 

"Cô, rửa chân cho tôi đi."