Tát một bạt tai

Thanh âm rên rỉ dâm đãng trên tivi vẫn không ngừng phát đi phát lại, mà bên ngoài Chung Sở Hòa cứ đòi tiến vào. Cô bây giờ lại nằm dưới thân của Vạn Luân Thành bị người đàn ông kia khinh rẻ xoa nắn nơi nhạy cảm. Doãn Doanh cảm thấy tủi nhục đến phát điên, tâm lý sợ hãi làm tuyến nước mắt rơi xuống ngày một nhiều.

Nhìn dáng vẻ hoảng loạn này của Doãn Doanh, thực sự đã kích thích được dục vọng muốn chơi đùa của Vạn Luân Thành.

Người đàn ông nọ cười vui vẻ một tiếng, còn cố ý ấn tay vào nơi nhạy cảm của cô. Nếu như không phải có lớp quần lót bảo hộ, có lẽ lúc này thật sự đã tiến sâu vào bên trong rồi!

Gương mặt của Doãn Doanh trắng bệch, chợt, tiếng nắm cửa vang lên.

Cô lại co rúm người khóc lóc.

Cô không muốn đâu, cô không muốn để Chung Sở Hòa nhìn thấy cảnh tượng đáng ghê tởm này… cô bị cậu ruột của anh ấy khinh rẻ dưới thân!

Nhưng có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của cô, hoặc là tất cả mọi thứ diễn ra vừa rồi đều nằm trong tầm kiểm soát của Vạn Luân Thành.

Chung Sở Hòa mở cửa không được liền tặc lưỡi mấy tiếng: “Cửa khóa mất rồi.”

Doãn Doanh nghe vậy liền ngớ người, dường như Chung Sở Hòa không nghe thấy tiếng tivi đang chiếu ở trong phòng, càng không thể mở được cửa.

Lúc này cô nhìn về phía Vạn Luân Thành, lại thấy anh ta cười xảo trá, ánh mắt híp lại thành đường, khóe miệng nhếch lên mang theo một vệt cười tàn lạnh:

“Sợ đến phát khóc sao?”

“…”

“Nếu sợ thì đã không tới đây rồi.”

Sự châm chọc này của Vạn Luân Thành như một mũi dao vô hình đâm vào tim Doãn Doanh, từ từ lăng trì cô.

“Vạn gia, tôi nói đến bao giờ thì anh mới chịu tin tôi, tôi không có cố ý tiếp cận Sở Hòa… ưm!”

Ngón tay người đàn ông nọ lại như vô tình cố ý ấn vào nơi nhạy cảm, hai chân Doãn Doanh run rẩy khép chặt, kẹp lấy bàn tay của người đàn ông kia ở giữa.

“Haha, là lưu luyến không muốn tôi rời đi sao?”

“Tôi không có!”

Doãn Doanh cả giận hơi hé mở hai bắp đùi, lần này lại bị Vạn Luân Thành thuận thế đẩy mở hai chân của cô.

“Doãn Doanh, em thật đúng là biết cách chiều chuộng đàn ông. Em nói đi, có phải cũng đã ở dưới thân cháu trai tôi rên rỉ dâm đãng như thế rồi không?”

“Anh im miệng!”

“Chát” một tiếng vang dội khắp phòng, bàn tay của Doãn Doanh cũng cảm nhận được độ nóng ấm… cô như phát run nhìn sườn mặt cương nghị của người đàn ông kia đang dần đỏ ửng lên.

Mấy lời sỉ nhục đó của Vạn Luân Thành thực sự khiến Doãn Doanh nghe không lọt tai, cô từ lâu đã không còn làm việc trong quán bar, mà cho dù là ngày xưa có làm đi chăng nữa, cũng chỉ là dùng mấy lời trêu ghẹo đùa vui cho đàn ông thấy hứng thú để mua nhiều thêm rượu và thuốc lá, còn lại cô chưa từng bán rẻ cơ thể của mình.

Lên giường cùng Vạn Luân Thành khi ấy cô quả thật là có tâm tư riêng, thế nhưng từ trước đến nay cô chưa từng phóng túng với ai ngoại trừ anh ta.

Anh ta nói như thế không khác nào nói cô dâm loàn hạ tiện… trong khi cô và Chung Sở Hòa đến nắm tay thôi cũng ngại ngùng đủ điều!

Vạn Luân Thành cuối cùng cũng buông tha cho cơ thể của cô, lúc này anh ta từ trên cao nhìn xuống cô đang chật vật rụt người trốn về phía sau, có một giọng cười trầm thấp vang lên đầy ngạo nghễ:

“Có lẽ trên đời này ngoại trừ cún con em ra, không ai dám tát tôi một bạt tai thế này đâu.”

“Doãn Doanh, em giỏi lắm.”



Lúc dùng bữa tối, Doãn Doanh chẳng thể nói nổi lời nào mà chỉ biết cắm mặt nhìn bát cơm trên tay, xem cơm canh trên bàn như rơm rạ, ăn đến khô khốc cũng mặc kệ qua loa nuốt vào.

Chung Sở Hòa cứ nghĩ là cô sợ cậu ba của mình nên không ăn được bao nhiêu, lại nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cậu ba, dường như tâm tình của cậu tốt lên trông thấy, thật đúng là chuyện hiếm gặp.

“Khi nãy hai người làm gì trong thư phòng vậy ạ?”

Chung Sở Hòa chỉ là thuận miệng hỏi một câu, vốn cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng bát cơm trên tay Doãn Doanh chợt lay động, khuôn miệng đang chầm chậm nhai nuốt cũng đột nhiên bị nghẹn.

Doãn Doanh càng thêm cúi thấp đầu, không dám nói một lời nào, toàn bộ đều là để Vạn Luân Thành tùy ý dẫn dắt.

“Khi nãy ta cho bạn gái con xem mấy bức ảnh thuở nhỏ của con, còn kể cho cô ấy nghe về hoàn cảnh gia đình, Tiểu Doanh cảm thương con mất cha mẹ từ thuở bé, nên khóc đến đỏ cả mắt.”

Doãn Doanh cảm thấy thật khó tin, sao Vạn Luân Thành lại có thể bịa chuyện nói dối không chớp mắt như thế. Nhưng hay nhất là rõ ràng người đàn ông kia nói dối, nhưng Chung Sở Hòa lại tin như thật.

“Thế à, làm khi nãy con tìm hai người, không thấy ở đâu nên đã vô cùng lo lắng.”

“Chúng ta nói chuyện xong thì lại cùng chơi cờ, bạn gái con chơi cờ tốt thật, còn thắng cả ta.”

“Thật sao?” Chung Sở Hòa tròn mắt không tin nổi mà nhìn Doãn Doanh, “Anh không ngờ em còn biết chơi cờ tướng đấy.”

Doãn Doanh mặt mũi như xịt keo, cứng đơ nở nụ cười: “Em chỉ biết chút chút thôi…”

“Nào có chút chút, thắng được cả cậu của anh thì đúng là cao thủ đấy.”

Chung Sở Hòa cứ không ngừng tấm tắc khen ngợi, mà bên cạnh Doãn Doanh lại rét run trước tầm mắt lạnh lẽo và nụ cười đầy quỷ dị của Vạn Luân Thành.

Vạn Luân Thành… người đàn ông này thật đúng là vô liêm sỉ, còn nhắc tới vụ chơi cờ.

Trước kia đoạn thời gian cô ở bên cạnh người đàn ông này, anh ta đã dạy cô chơi cờ tướng. Bởi vì cô chơi mãi không được, lại không hiểu nước cờ liền bị người đàn ông này dùng cách dâm ô mà dạy dỗ. Đi sai hướng một con, hoặc bị ăn mất tướng sẽ phải chịu phạt đánh mông. Lúc chơi xong tổng kết lại, Doãn Doanh thật sự đã nằm sấp trên đùi anh ta chịu đánh mấy chục cái, vừa bị đánh vừa phải đếm số… thật đúng là mất mặt!

Gương mặt Doãn Doanh hết xanh rồi lại trắng, biến chuyển vô cùng đặc sắc như thế thật khiến cho Vạn Luân Thành hứng thú bật cười.

Lúc thấy Vạn Luân Thành cười vui, Chung Sở Hòa còn phải trố mắt: “Cậu ba, lâu rồi con mới thấy cậu vui đến thế.”

Vạn Luân Thành gật gù, nói đầy thâm ý: “Thấy con đưa bạn gái về nhà, cậu đương nhiên vui mừng rồi.”