Bại Lộ

Qua vài ngày kế tiếp.

Hôm nay là kỳ kiểm tra cuối cùng, trước khi chuẩn bị lên bàn phẫu thuật.

Đến lúc này có thể nói là cô không còn cảm giác sợ hãi như lúc ban đầu nữa, mà thay vào đó là sự chấp nhận một hiện thực tàn khốc về sau.

- Tên đấy bồi bổ cậu cũng khá tốt nhỉ?

Minh Quân thoạt nhìn cô một lúc, rồi bỗng cười nói.

- Tớ tự thấy mình không giống như người đang có bệnh, mỗi ngày ở bên cạnh anh ấy... tớ lại thấy sự chuẩn bị ra đi của mình, quả thật ích kỷ...

Cô mỉm cười cay đắng nói, Minh Quân lại nhìn cô một lần nữa, xong thì cũng đáp lại.

- Phải kể đến tận ngày hôm nay, tuy đã quen biết nhiều năm rồi... tôi vẫn thật sự không thể hiểu được cậu.

Hải Lam nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ, hai người từng là bạn bè với nhau, chỉ mới gặp nhau được vài năm gần đây. Chỉ bởi cô thường xuyên phải ra vào trong bệnh viện như cơm bữa, không bệnh nặng thì cũng là đến xin thuốc giảm đau, mà Minh Quân lại là viện trưởng của một bệnh viện lớn trong thành phố.

Mới một năm trở lại đây thôi, cô cũng đã gặp một tai nạn ngoài ý muốn, cũng là nhờ có một phần giúp sức rất lớn từ cậu ấy, ca phẫu thuật mới thành công.

Và bây giờ là khoảng thời gian cô phải cố vượt qua trong suốt quá trình liên tục được bồi bổ và những cơn đau đầu cứ kéo dài hằng đêm.

Do một phần di chứng của lần xảy thai đầu tiên... và cô cũng bị thiếu máu bẩm sinh, thành thử xác xuất mà cô sảy thai là vô cùng cao.

Gần như không thể sinh con, nhưng cô đã chấp nhận một việc ngoài sức chịu đựng của cơ thể mình... dù cho việc làm này là bất khả thi, cô cũng không muốn lựa chọn phần sống cho mình lần nữa.

Ở phía bên ngoài, có người đàn ông đang đứng dựa lưng sau cánh cửa phòng của viện trưởng, thần sắc anh căng thẳng cố lắng tai nghe đoạn hội thoại của hai người ở phía bên trong.

Bất ngờ người ở bên trong đẩy cửa bước ra ngoài.

Hắn ngạc nhiên lùi về phía sau, Minh Hạo hướng mắt nhìn kỹ ở phía trước, xem người đi ra ấy là ai, bỗng chốc mặt mũi hắn trở nên nhăn nhó đến khó coi.

Riêng cái người kia thì sắc mặt vẫn không đổi, hiên ngang đứng đối mặt với hắn, nhưng anh ta vẫn không quên nhanh tay khép vội lại cánh cửa phòng, vốn dĩ không muốn người phụ nữ bên trong biết đến sự hiện diện của cái tên chồng vô lại này.

- Thì ra là mày...

Hắn còn chưa kịp hùng hồn thì anh ta đã lập tức gằn giọng đáp trả.

- Vào văn phòng khác của tôi mà tranh luận, nếu cậu không muốn làm lớn chuyện ở đây! 

Minh Hạo hừ lạnh nhưng rồi cũng ngầm đồng ý, hắn sải bước đi theo anh ta.

- Rồi đấy, tao đang cố tỏ ra bình tĩnh để nghe mày giải thích đây! Rốt cuộc là vợ tao bị cái gì? Nên nhớ là mỗi tháng tao đều đưa cô ấy đi khám thai định kỳ, tất cả các bác sĩ đều nói sức khỏe của cổ rất tốt. Và tao tin mày vốn không phải dạng bác sĩ lang băm, nên liệu mà tìm ra lý do nào hợp lý để nói cho rõ! 

Vừa ngồi vào ghế hắn đã tuôn ra một tràng, đã thế cách dùng từ ngữ của anh cũng không hề có ý nể nang tới người ở phía đối diện, kể cả cho dù trước kia hai người đã từng là bạn bè của nhau.

- Họ nói Hải Lam khoẻ cũng là chuyện khá đỗi bình thường! Mấy cái phiếu xét nghiệm ấy, giá cũng mềm mà~

- Mày!!! 

- Phải công nhận là Minh Hạo của chúng ta rất biết cách gạt bỏ quá khứ, nhưng hệ quả của những việc làm sai trái ấy bao giờ cũng đắng cả.

- Mày nói thế là ý gì? 

Hắn bắt đầu không thể giữ được sự bình tĩnh mà đứng bật dậy.

- Cô ấy thành ra như vậy chẳng phải tất cả là do mày làm!

Cả Minh Quân cũng dần mất đi phần kiểm soát mà đứng dậy chỉ tay hét vào mặt hắn.

[...] 

- Có bao giờ mày mở mắt ra nhìn không? Cái vết sẹo lồi lõm nằm trên trán cô ấy là do thằng khốn nào gây ra? Cô ấy ngày càng trở nên ngốc nghếch là do ai? Kể cả đứa con đầu tiên của cô ấy, lần sảy thai đó là do thằng chó nào làm hả??? 

Những chuyện vốn đã trôi vào dĩ vãng, nay bỗng dưng ồ ạt lũ lượt kéo trở về.

Đúng vậy, cô từng sảy thai một lần. Và chính hắn là người đã gián tiếp gây ra.

- Tao còn tưởng rằng, mày đã chọn cho mình con đường trở thành một thằng khốn thì chí ít cũng phải diễn cho nó tròn vai đến nơi đến chốn chứ! Đã không yêu thì dù có một lần nên chuyện, nếu không có đủ sự bao dung thì đừng có cố mà gòng gánh trách nhiệm! Để rồi những việc mày làm, khiến cho tao đếch thể ngửi nổi dù chỉ là một kẻ đứng ngoài! Hải Lam thật sự đáng thương khi yêu phải một thằng như mày! 

Nghe những buộc tội của cậu ta, mà hắn không thể một lần nào lên tiếng phản bác lại, mà chỉ biết ngồi đó im lặng nghe sự chỉ trích.

- Vốn dĩ Hải Lam cũng coi như là mất đi khả năng làm mẹ rồi, lần sảy thai đó quá nặng... thêm nữa là những vấn đề trong lúc nạo phá thai đã khiến cổ tử cung bị tổn thương nghiêm trọng! Và vì đó là lần đầu tiên cô ấy mang thai, nên rất có thể sẽ xảy ra tình trạng băng huyết cho lần sinh nở thứ hai. Và thêm nữa là cô ấy vừa được chẩn đoán là bị thiếu máu bẩm sinh...

- Tại sao... Hải Lam không một lần nói điều này với tôi? 

Hắn gần như chết lặng, trong đầu không ngừng hiện lên câu hỏi tại sao, tại sao cô lại giấu anh nhiều chuyện đến như vậy. Đành là mọi tội lỗi, mọi vết thương xuất phát điểm là từ anh. Nhưng lần này nếu anh vô tâm mặc kệ để bệnh tật và nỗi đau của quá khứ tổn thương cô thêm một lần nữa, thì anh lấy tư cách gì xứng đáng nói yêu cô...

Minh Quân vẫn tiếp tục nói.

- Ba lần tôi cứu cô ấy cũng là ba lần vết thương đó là do cậu gây nên. Kẻ như cậu đúng là may mắn khi mà nhớ lại những chuyện trước đây đã xảy ra, đến cả một lương y như tôi cũng tự cảm thấy gai người thay! Ấy vậy mà chỉ riêng có một mình cô ấy là vẫn mỉm cười cho rằng mình rất hạnh phúc khi ở bên cạnh một kẻ như cậu, đúng là chỉ có mỗi có tên đại ngốc như Hải Lam mới có thể chịu đựng được giỏi như vậy thôi!