Trương Dạ Lan vẫn đang ngồi ngẩn người trước gương trong phòng, nhìn khuôn mặt mình ngày càng hốc hác, gầy đến mức không nhận ra được dáng vẻ đơn thuần đáng yêu của cô gái nhỏ chưa đến hai mươi tư.
Cô không biết từ lúc nào, một cô gái tính cách hoạt bát, tùy hứng như vô lại chấp nhận thu mình làm một người vợ hiền ngoan ngoãn, ngày ngày đợi chồng trở về.
Trương Dạ Lan cùng Lâm Bách kết hôn hơn ba năm, người ngoài nhìn vào thân phận thiếu phu nhân Lâm gia của cô ai cũng tỏ vẻ đầy ngưỡng mộ, hận không thể trực tiếp thay thế cái vị trí Lâm thiếu phu nhân này của cô.
Bên ngoài Lâm Bách cũng đối với cô vô cùng tốt, quần áo hiệu chỉ cần người khác có cô liền có không chỉ có còn so với người khác tốt hơn rất nhiều lần. Bất quá có câu nằm trong chăn mới biết chăn có rận, bề ngoài Lâm Bách là một người chồng luôn hết lòng yêu chiều vợ, nhưng chỉ có cô biết, cô chẳng qua chỉ là vật thế thân của chị gái mình mà thôi.
Mà chị gái cô cũng sớm có gia đình nhỏ của riêng mình, với lại người chị ấy yêu cũng không phải Lâm Bách, nhưng người cô yêu lại là hắn, bằng không cô cũng sẽ không cam tâm tình nguyện làm một vật thế thân.
Trương Dạ Lan nghe thấy tiếng mở cửa rất mạnh, cùng với tiếng bước chân vội vã của ai đó, cơ thể cô vô thức rung lên. Trong tìm thức cô rất muốn chạy trốn, chạy khỏi nơi này, chạy khỏi Lam Bách. Nhưng trái tim cô ngăn cô lại, Trương Dạ Lan quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn.
''A Bách Anh về rồi à?'' Giọng Trương Dạ Lan dịu dàng, lại ngọt ngào, hoàn toàn học theo cách nói chuyện của chị gái song sinh của mình, Trương Dạ Nguyệt.
Trong phòng vốn không bật đèn, Lâm Bách chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ ảo của ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhìn khuôn mặt cô gái giống với người con gái hắn yêu đến bảy tám phần, lúc này cũng đang mỉm cười nhìn hắn.
Làn da cô trắng vô cùng, trắng đến mức xuyên thấu tựa như hòa làm một với ánh trăng ngoài kia, khuôn dịu dàng xinh đẹp, mái tóc dài bồng bềnh thả ngang vai dài đến eo, hắn nhớ lần đầu gặp cô là một cô gái năng động với mái tóc tém cá tính, cả người cũng vô cùng hoạt bát vui vẻ.
Còn cô gái trước mặt hắn lúc này vừa nhẹ nhàng lại xinh đẹp, đơn thuần lại thiện lương. Cô có thể xem như phiên bản khác của chị gái mình nếu không vì khuôn mặt giống người kia đến bảy phần hắn đã không xúc động cùng cô kết hôn rồi.
''Vào trong tẩy rửa một chút đi.'' Lâm Bách lạnh lùng nói, hắn đưa tay vào túi quần lấy ra điếu thuốc bật lửa lên hút một hơi.
Lúc này đã hơn mười hai giờ sáng, mấy chuyện như tắm rửa kia cô đã sớm làm xong từ lâu. Nhưng lời hắn nói cứ như mệnh lệnh không cách nào từ chối chỉ có thể tuân theo.
Trương Dạ Lan ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách hòa cùng hơi nước nóng đến bỏng da, nhưng Trương Dạ Lan lại không chút nào cảm giác đau đớn.
Bên ngoài Lâm Bách không có ý định bật đèn, hắn sợ khi ánh đèn quá sáng đối diện với khuôn mặt kia hắn liền không cách nào kiềm chế được chính mình. Một lúc sau Trương Dạ Lan từ phòng tắm bước ra, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vừa đi đến giường liền thần thục cỡ bỏ lớp khăn tắm cuối cùng, nằm yên trên giường không khác gì xác chết.
Hắn nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, chút gì đó thương xót cũng không còn lại là bao, tự mình lột đồ thô bạo tiến vào bên trong cô, không hề có bất kỳ màn dạo đầu nào, cứ thế tiến vào cơ thể cô.
Mỗi một lần hắn tiến vào điều khiến cô đau đến chết đi sống lại, nhưng vẫn như cũ chịu đựng.