“Cậu điên à, tung video sex lên mạng thì hắn nhục thật đấy, nhưng cậu cũng nhục có kém gì? Cho dù có che mặt cậu lại thì người ta vẫn đoán được là cậu thôi. Hai người yêu nhau cả trường này ai mà không biết, còn đống hình xăm có một không hai trên người cậu nữa kìa?”
Tiểu Kiều lắc vai Bảo Vy thật mạnh, cảnh tỉnh tâm trí rối loạn của cô ấy. Thế nhưng Bảo Vy đang điên tiết, không nghe lời khuyên nhủ vào tai: “Tớ không quan tâm, cùng lắm thì tớ đi du học. Còn tên đó đang làm luận văn thạc sĩ, còn đang làm trợ giảng nữa, phen này tớ phải làm hắn bị đuổi khỏi trường.”
Gia cảnh nhà Bảo Vy rất giàu, bản thân cô mang hai quốc tịch Việt – Pháp, muốn đi du học thì dễ rồi. Ở trong nước mang tiếng thế nào cũng không sao, qua nước ngoài làm lại từ đầu là xong. Tiểu Kiều biết bạn mình không sợ nhưng cô vẫn lo lắm, nói cho cùng thì khi lộ video sex, người bị thiệt hơn lúc nào cũng là phái nữ.
Tiểu Kiều cắn móng tay, nhanh chóng động não: “Hay là như vầy, cậu bình tĩnh đợi một thời gian đã, để tìm hiểu xem người mà hắn ngoại tình là ai rồi xử lý luôn một thể. Cậu đưa video lên rồi xuất ngoại thì lợi cho con nhỏ đó quá đúng không?”
Bảo Vy nhíu mày, cảm thấy bạn mình nói có lý: “Vậy phải làm sao mới tìm được danh tính nhỏ đó?”
Thấy Bảo Vy bị lái sang hướng khác, không còn nóng giận bộp chộp thì Tiểu Kiều yên tâm hẳn. Cô cho ý kiến: “Cậu còn giữ chìa khóa nhà không, quay lại điều tra thử xem.”
“Tớ lục tung căn nhà lên luôn rồi, ngoài bộ đồ đó ra không còn gì nữa hết.” Bảo Vy nghiến răng nghiến lợi: “Tớ còn bẻ khóa máy tính của hắn nữa mà. Đúng là giấu kỹ thật.”
Tiểu Kiều á khẩu, cảm thấy người học ngành an ninh mạng không tầm thường chút nào. Mật khẩu máy tính, mật khẩu mạng xã hội gì cũng bẻ được, không gì không thể làm. Ý muốn làm BJ lập tức tan biến, bảo mật mạnh tới đâu cũng không chống lại nổi người có lòng, nguy cơ bị phát hiện thật sự quá cao.
“Vậy ký túc thì sao? Bạn trai cậu có phòng trong ký túc giảng viên đúng không?” Trước đây có lần cô còn giả bộ làm người thân giảng viên, giải cứu Bảo Vy bị kẹt bên trong ký túc.
Bảo Vy gõ đầu một cái đau điếng: “Ừ nhỉ, sao tớ không nhớ ta? Hình như cổ còn tin cậu là em gái hắn đúng không?”
Tiểu Kiều gãi đầu, lúc đó cô diễn kịch hơi quá, báo hại cô sau này gặp dì quản lý đều phải đi đường vòng. Người ta thấy cô là lại hỏi sao lâu rồi không đến thăm anh trai.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bảo Vy quay qua năn nỉ: “Hay là cậu giúp tớ, vào đó điều tra thử xem.”
Tiểu Kiều tự nhiên lấy đá đập chân mình, trong lòng tuy sợ hãi nhưng nghĩ đến tình bạn bao năm thì cắn răng đồng ý: “Được rồi, tớ đi một chuyến xem sao.”
“Tớ yêu cậu chết mất.” Bảo Vy hôn chụt vào gò má phúng phính trước mặt: “Tớ biết hôm nay tên đó bận rộn ở phòng thí nghiệm, chưa tới tối tuyệt đối không quay về. Nếu cậu sợ thì tớ đi canh chừng luôn cho chắc, đảm bảo không có sơ xuất gì.”
Tiểu Kiều cười khổ lau nước miếng trên má. Cô xoa cần cổ đau nhức, tự cổ vũ bản thân rồi đi thay đồ. Ký túc xác của giảng viên cách ký túc xá sinh viên nửa tầm mười phút đi bộ. Cô nghĩ thầm cùng lắm chỉ mất một tiếng là lục lọi xong rồi, sau đó quay về còn kịp ngủ thêm một giấc.
Thế là hai cô gái chia ra mỗi người mỗi ngả. Bảo Vy đến khu thí nghiệm nằm sau khuôn viên trường đại học, lén lút theo dõi tên bạn trai chết tiệt. Tiểu Kiều thì thẳng tiến về phía ký túc xá giảng viên, đóng vai cô em gái đã lâu không đến thăm anh trai.
Tiểu Kiều quen đường đi tìm phòng của dì quản lý ở tầng trệt. Cô cố ý ăn mặc giản dị dễ gần, cộng thêm đôi mắt to tròn cực đáng tin cậy. Để tăng tính chân thật, trước đó Bảo Vy còn cất công đi mua đồ ăn và hoa quả để cô diễn vai em gái đạt hết mức có thể.
Cô cười ngọt ngào: “Dì ơi, cho cháu mượn chìa khóa phòng 503 nha, mẹ con mới gửi đồ ăn lên cho anh con ạ.”
Dì quản lý niềm nở hỏi thăm trong lúc loay hoay kiếm chìa khóa dự phòng cho cô: “Ui lâu quá không gặp. Con dạo này sao rồi?”
Tiểu Kiều lễ phép chìa hai tay nhận lấy chìa khóa, thật lòng than thở: “Như cũ thôi dì ơi, năm học mới con đăng ký hơi nhiều tín chỉ nên bận lắm ạ.”
“Thế à? Hèn gì con gầy xọp người rồi.”
Cô chỉ vào túi hoa quả để tạm dưới đất: “Nên mẹ mới gửi đồ ăn lên cho tụi con nè.”
Lời qua tiếng lại đôi câu, Tiểu Kiều thành công đi lên tầng năm. Bây giờ mới bảy giờ sáng nhưng hầu hết giảng viên đã đi công tác, người ở lại cũng đóng kín cửa nên cô có thể lẻn vào phòng 503 một cách dễ dàng.
Khác với ký túc sinh viên, ký túc giảng viên thoải mái hơn nhiều. Phòng rộng đầy đủ nội thất, bạn trai Bảo Vy ít khi ở lại đây nên tương đối ngăn nắp. Cô để đồ lên bàn rồi xắn tay áo, lập tức vùi đầu tìm kiếm manh mối của kẻ ngoại tình.
Tủ quần áo sạch sẽ, gầm giường nhiều bụi nhưng trống trơn. Lục tung căn phòng lên mà không thấy gì cô đã hơi nản, cuối cùng chỉ còn lại cái máy tính trên bàn học là chưa động tới mà thôi.
Cô khởi động máy, khấn vái trong lòng là làm ơn đừng có mật khẩu. Cô học ngành đồ họa chứ không phải an ninh mạng, có mật khẩu thì chỉ còn nước vác cả cái CPU về cho Bảo Vy xử lý.
Màn hình chậm chạp khởi động, có vẻ máy này lâu đời lắm rồi. Tiếc là cô còn chưa kịp nhìn thấy rốt cuộc có mật khẩu hay không thì bỗng dưng nghe thấy tiếng mở cửa.
Không phải Bảo Vy đã nói là sẽ báo trước cho cô nếu tên bạn trai quay về sao?
Hoảng hồn, Tiểu Kiều quýnh quáng tìm chỗ núp. Không kịp lựa chọn kỹ càng, cô trốn vội vào tủ quần áo. Thông qua khe cửa, cô nhìn thấy bóng người cao lớn tiến vào phòng. Hắn dừng lại trước bàn ăn một lúc, có lẽ ngạc nhiên không biết mấy túi đồ ăn từ đâu ra.
Màn hình máy tính lúc này mới khởi động xong, âm thanh báo hiệu thu hút hắn chú ý. Hắn ngồi xuống bàn, thao tác gì đó cô không quan sát được. Chỉ là dáng ngồi, kích thước cơ thể này không giống bạn trai Bảo Vy, người này cao hơn nhưng không đô con bằng.
Không gian chật hẹp trong tủ đồ khiến cô bức bí mà không dám lau mồ hôi, cô sợ gây ra tiếng động làm người đó chú ý. Khi thấy hắn cởi áo ngoài, cô còn hâm mộ một tí, giờ mà ở trần thì chắc là thoáng mát lắm. Nhưng đến khi hắn cởi cả quần dài rồi đến quần trong thì cô không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Làm ơn người nào đó giải thích cho cô biết, vì lý do gì mà một thằng đàn ông lại khỏa thân ngồi trước máy tính vậy? Nhất định không phải là do đầu óc cô quá đen tối đúng không, làm người ai cũng chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất thôi đúng không? Nhất là khi hắn còn bắt đầu rên rỉ lớn tiếng nữa kìa.