(3)
- Khúc Yên, làm ơn... đừng ly hôn có được không em?
Hắn đau khổ quỳ thụp xuống, tay hắn nắm chặt lấy tay của Hạ Khúc Yên.
- Làm ơn... tôi xin em!
Nếu như việc này diễn ra ở kiếp trước, có lẽ Hạ Khúc Yên cô thật sự động tâm mà cho hắn một cơ hội.
Nhưng tất cả đã muộn rồi!
Ông trời đã cho cô sống lại một đời nữa, tội gì phải dấn thân vào người đàn ông này?
- Tư Thiếu Kiệt, anh bảo là không muốn ly hôn?
Hắn gật đầu thành tâm.
- Vậy sao trong này lại có chữ ký của anh?
Tư Thiếu Kiệt cứng đờ người, lúng túng không biết giải thích làm sao.
Hạ Khúc Yên cười khẩy, đặt bút ký tên của mình lên.
- Muốn ly hôn đến vậy thì tôi thành toàn cho anh.
Hạ Khúc Yên đứng dậy thì một lực lớn đè cô xuống sofa.
Hắn gục đầu vào hõm cổ cô, để lại những dấu hôn đỏ chói.
- Tư Thiếu Kiệt, anh phát điên cái gì? Mượn sức người của mình để làm càn à?
Tư Thiếu Kiệt không cam tâm, giọng hắn khàn khàn.
- Tôi không cho phép em ly hôn.
Hắn cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cô thì tay cô kịp thời chặn lại.
- Dựa vào cái gì? Chẳng phải anh đã nói với tôi rằng anh muốn ly hôn với tôi sao?
- Tôi hối hận rồi!
Tư Thiếu Kiệt cả người bắt đầu run rẩy, hắn ôm chầm lấy cô.
- Hạ Khúc Yên, tôi hối hận rồi.
Một lúc sau, Hạ Khúc Yên đẩy Tư Thiếu Kiệt ra.
- Thời gian không quay lại được nữa, anh hối hận cũng muộn rồi.
...
Sáng hôm sau, Hạ Khúc Yên xách vali rời đi, rời khỏi nơi mình từng chung sống với hắn 2 năm qua.
Tư Thiếu Kiệt đã khóc sưng cả mắt từ tối hôm qua, bây giờ hắn trông tiều tụy và hốc hác.
- Hạ Khúc Yên, tôi thật sự cầu xin em, đừng đi được không?
Hạ Khúc Yên dừng chân.
- Đừng chấp niệm bản thân quá lớn, trong cuộc đời ai cũng có lúc lầm lỗi.
Cả tôi và anh cũng như vậy! Cả hai chúng ta đều có lỗi. Nhưng lỗi của tôi chính là chấp niệm với anh.
Sau những ngày tháng vừa qua, tôi nhận ra bản thân cũng đừng chấp niệm tình yêu này nữa, anh không yêu tôi, đừng hành hạ bản thân như vậy. Một hôn nhân không tình yêu, hà cớ gì chúng ta không buông bỏ?
Đoạn đường trong cuộc đời này đã phạm sai lầm, vậy thì cứ cho qua đi.
Chỉ tiếc là... một đoạn đời gặp không đúng người, sai người sai thời điểm, chỉ mong rằng suốt quãng đời còn lại, anh và tôi có thể tìm được định mệnh đến cuối đời.
Hạ Khúc Yên xách vali ra khỏi cổng, không quên nói Tư Thiếu Kiệt.
- Những lời tôi muốn nói với anh đã nói hết rồi. Một lần nữa, chúc mừng anh bước ra khỏi cuộc sống của tôi!
Hạ Khúc Yên rời đi mất, để lại Tư Thiếu Kiệt đứng ngây ngốc.
...
- Cô Hạ, đứa bé trong bụng cô được 2 tuần rồi. Thai nhi khỏe mạnh. Chúc mừng cô.
Hạ Khúc Yên xoa xoa chiếc bụng nhỏ của mình, môi nở nụ cười hạnh phúc.
Kiếp này, sinh linh nhỏ của cô vẫn còn bên cạnh.
Hạ Khúc Yên bước ra ngoài, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai.
- Khúc Yên, đứa trẻ đó phải là của anh không?
Tư Thiếu Kiệt đã đứng đấy quan sát mọi nhất cử hành động của cô từ nãy đến giờ.
- Không... không phải con của anh.
Tư Thiếu Kiệt lúc này mặt đen lại.
- Ha, không phải con của tôi? Nếu vậy thì là con ai hả?
Hạ Khúc Yên lúc này bí thế, cô dáo dác nhìn xung quanh, thuận tay tóm được một người đàn ông.
- Chính là anh ấy. Anh ấy chính là bố của đứa trẻ!
Người đàn ông ngớ người.
!!!
Tư Thiếu Kiệt lúc này cả kinh nhìn Hạ Khúc Yên.
- Em với người đàn ông này...?
Hạ Khúc Yên gật đầu chắc nịch, khuôn mặt hiện lên vẻ đắc ý.
- Em... ăn nằm với chú út của tôi? Bao lâu rồi? Hơn nữa chú ấy ở nước ngoài cơ mà?
Hạ Khúc Yên lúc này khuôn mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Cái tình huống gì thế này?
Làm dâu nhà họ Tư được 2 năm, cô vẫn chưa được gặp người chú này bao giờ.
Mà có gặp hay không cũng chẳng quan trọng, bây giờ trong đầu của Hạ Khúc Yên chỉ quanh đi quẩn lại một chữ.
Toang!