Định mệnh

 

Doãn Thục Di thong thả ngắm nhìn bầu trời qua kính cửa xe. Lại một ngày mới bắt đầu, cô rất háo hức với những dự định hôm nay của mình.

 

"Tiểu thư, hôm nay vẫn tươi tắn như mọi ngày nhỉ." Bác tài xế cười nói.

 

"Hôm nay cháu có cảm giác sẽ gặp nhiều điều thú vị hơn mọi ngày." Doãn Thục Di vui vẻ đáp.

 

Cô vừa dứt lời thì đập vào mắt là hình ảnh một thiếu niên đang bắt nạt một đứa trẻ con. Thiếu niên trên người còn mặc đồng phục, Doãn Thục Di vừa nhìn qua liền biết đó là đồng phục trường cô đang học.

 

"Tên đó, sao có thể ra tay với một đứa trẻ chứ?" 

 

"Chú ơi, dừng xe giúp cháu."

 

Bác tài nghe vậy cũng dừng xe, Doãn Thục Di không do dự mà đi xuống, chạy về phía thanh niên đang bắt nạt trẻ con kia. 

 

Thiếu niên cao lớn một tay giữ chặt đứa trẻ kia, gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc. Anh ta siết mạnh tay một chút, đứa trẻ không chịu nổi mà hét toáng lên. Mặc cho người xung quanh đàm tiếu, thiếu niên vẫn chẳng hề mảy may để ý tới.

 

"Này, mau buông cậu bé ra."

 

Doãn Thục Di chạy tới vừa mắng lớn vừa kéo lấy tay thanh niên ấy ra, nhưng xui xẻo thế nào, chạy quá nhanh nên cô đã không trụ vững được, cả hai liền ngã nhào trước sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh. Đầu óc Doãn Thục Di choáng váng, cô muốn ngồi dậy nhưng trên người tựa hồ có cả tảng đá đang đè lên ngực.

 

"Cô gái hai lưng, cô đang làm gì vậy?"

 

Doãn Thục Di chấn động khi nghe tiếng thiếu niên nói vậy. Đôi bàn tay hư hỏng không biết đã chạm lên ngực cô từ lúc nào, vậy mà trên gương mặt tuấn mỹ kia không một gợn đỏ. Doãn Thục Di không khỏi tức giận và xấu hổ, cô hét lên. 

 

"Đồ biến thái, mau tránh ra." 

 

Doãn Thục Di đẩy mạnh thiếu niên, cô nhìn lướt qua dòng chữ thêu tên trên ngực trái của anh.

 

"Đàm Viễn… không ngờ trường tôi lại có một kẻ bại hoại như anh."

 

"Này cô gái hai lưng, tôi không biết cô là ai nhưng cô vừa phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi đấy." Đàm Viễn nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn Doãn Thục Di.

 

"Chuyện tốt? Bắt nạt trẻ em và sàm sỡ tôi là chuyện tốt sao? Anh đúng là kẻ có tâm trí không bình thường."

 

"Là cô tự dâng tới, sao có thể nói là tôi sàm sỡ được?"

 

Trong lúc hai người đang tranh cãi, đứa trẻ kia đã bỏ chạy mất hút. Đàm Viễn thấy mọi chuyện chẳng còn gì nữa nên mặc kệ Doãn Thục Di ngồi đó rồi tiếp tục tới trường.

 

Doãn Thục Di trực tiếp bị bơ đẹp khiến cô càng thêm tức giận, đám đông xung quanh cũng rất nhanh đã giải tán để lại mình cô đứng giữa đường.

 

"Này, mau đứng lại đó…" 

 

Doãn Thục Di đuổi theo Đàm Viễn, đèn cho người đi bộ đã chuyển đỏ nhưng cô không để ý. Một lực mạnh kéo Doãn Thục Di về phía sau, cô bàng hoàng khi thấy làn xe cộ tấp nập qua lại.

 

"Tiểu thư, cháu có sao không?" Bác tài xế là người kéo Doãn Thục Di lại. "Nguy hiểm lắm đó, sao cháu lại không để ý như vậy?"

 

"Cháu không sao." Doãn Thục Di nhìn theo bóng Đàm Viễn đang khuất dần ở bên kia đường. "Chúng ta mau đến trường thôi."

 

Mới sáng sớm đã bị chọc tức khiến tâm trạng Doãn Thục Di không mấy tốt đẹp. Trong giờ học cô cứ không tập trung được vì bị ám ảnh ánh mắt lạnh lùng của Đàm Viễn. Cô thầm nghĩ rõ ràng anh ta sai mà lại làm như mình chẳng có chút lỗi nào vậy.

 

"Cả lớp chú ý lên đây, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển trường tới." Giáo viên thông báo.

 

Doãn Thục Di không chú ý, chỉ nằm xoài xuống bàn tức giận nhớ tới sự việc ban nãy. Ngay cả khi mọi người ồ lên thật to, cô cũng không có tâm trạng ngẩng mặt.  

 

"Chào mọi người, tôi tên Đàm Viễn, sau này mong mọi người chiếu cố."

 

Nghe thấy hai chữ Đàm Viễn, dây thần kinh của Doãn Thục Di dựng đứng lên, cô vội ngước mắt lên nhìn bạn học mới, mắt chữ a miệng chữ o nhìn anh. 

 

Đó không phải là tên biến thái khi này sao? 

 

"Được rồi Đàm Viễn, em chọn chỗ ngồi đi."

 

Đàm Viễn liếc nhìn xuống dưới, đều là những ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Suy cho cùng, Đàm Viễn anh là một người có nhan sắc, đi đến đâu tỏa sáng đến đó, không tránh khỏi những trường hợp như này. 

 

Duy nhất một ánh mắt hằm hằm lửa giận nhìn về phía mình, Đàm Viễn ngay lập tức nhận ra người con gái ấy. Anh nhếch miệng cười, không do dự mà tiến tới chỗ của Doãn Thục Di, đặt balo xuống một cách thoải mái, đôi tay hư hỏng kia liền đưa tới trước mặt cô. 

 

"Xin chào, sau này tôi sẽ trở thành bạn cùng bàn của cậu, bạn học Doãn."

 

"Cậu…?"

 

Doãn Thục Di tức đến sôi máu, nếu không phải vì đang ở trong lớp, cô sẽ nhào đến chặt đứt cánh tay bẩn thỉu của anh ta đi, xem anh ta còn hống hách ngạo mạn đến bao giờ. 

 

Trước mặt cả lớp, Doãn Thục Di đè nén cơn tức vào trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi nhỏ nhẹ nói. 

 

"Xin lỗi, phiền cậu tìm vị trí khác, tôi không quen ngồi hai người."

 

Đàm Viễn vậy mà lại chẳng coi lời nói của Doãn Thục Di ra gì, trực tiếp ngồi xuống ghế. 

 

"Từ bây giờ sẽ quen thôi."

 

"..."

 

Đàm Viễn vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nữ sinh xung quanh sớm đã bị thu hút bởi vẻ ngoài vô cùng xuất sắc của Đàm Viễn. Duy chỉ có Doãn Thục Di mới biết được bộ mặt thật đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm cao ngạo kia.

 

Tiết học đã bắt đầu, Doãn Thục Di không thể trực tiếp vạch tội ác của Đàm Viễn nên đành ngậm ngùi chấp nhận.

 

Cô thực sự muốn mắng chết anh ta, trong đầu sớm đã soạn đủ tám vạn lời mắng rồi! 

 

"Các em mở vở trang một trăm nhé, chúng ta học tiếp."

 

Tiếng mở sách vang lên loạt cợt, tất cả đều đầy đủ có tập, nhưng Đàm Viễn lại chẳng có gì. Hắn vừa ngồi xuống đã nằm gục xuống bàn, chỉ mất đúng ba giây để chìm vào giấc ngủ. 

 

Doãn Thục Di liếc mắt sang nhìn, thật không có tiền đồ. Tại sao lại để anh ta ngồi cạnh mình chứ? Thật xui xẻo! 

 

Cô giáo giảng bài trên lớp hăng say, mọi người phía dưới cũng chăm chú lắng nghe, chỉ riêng Đàm Viễn vẫn ngủ ngon, coi tiếng giảng của cô thành lời ru nhẹ nhàng. 

 

Rốt cuộc, cô giáo cũng chú ý đến Đàm Viễn. Nhìn thấy anh ta không học hành, cô liền tỏ ra khó chịu. 

 

"Đàm Viễn, em ngủ trong giờ đấy à?"

 

"Đàm Viễn?"

 

"Tên này ngủ sâu đến vậy à? Phục thật." Doãn Thục Di chậc miệng cảm thán, trong lòng còn có chút hả hê. 

 

"Đàm Viễn, em có nghe cô nói không?"

 

Doãn Thục Di đương nhiên là người tốt, cô sẽ không vì thù cũ mà trả thù, chỉ nhẹ nhàng dùng chân giẫm thật mạnh lên chân anh ta. 

 

Đàm Viễn đau đến mức bật tỉnh hét toáng lên, đến khi nhìn lại mới phát hiện cả lớp đều đang nhìn mình, đặc biệt là ánh mắt tối sầm của cô Hoa phía sau lớp kính cận ấy. 

 

"Em giỏi lắm, nào, lên bảng giải giúp cô bài tập này."

 

Đàm Viễn nhìn lên, vẻ mặt không chút gợn sóng. Anh ta liếc nhìn sang Doãn Thục Di, con người đang cười tủm tỉm từ nãy tới giờ, bước lên bục giảng tràn đầy tự tin. 

 

"Cậu ta không nghe giảng, vẫn có thể làm được sao?"

 

Doãn Thục Di có chút hoài nghi, trong lòng còn có ý định cảm thán anh ta. Thế nhưng khi Đàm Viễn trở về chỗ ngồi, cô liền phì cười, tự cho suy nghĩ của mình là ngốc nghếch. 

 

"Đàm Viễn, em đang viết cái quái gì vậy hả? Là một học sinh mới, buổi đầu đã biểu hiện sự yếu kém như vậy rồi!"

 

"Xin lỗi cô."

 

Cô Hoa cố gắng hô hấp thật đều để không phát tiết, dứt khoát mắng. 

 

"Cậu mau ra ngoài đừng phạt!"

 

***