Gia đình Lê Sâm

 

Không đồ sộ nguy nga như biệt phủ Trần Cao, nhà ông Lê Sâm là một biệt thự xây dựng theo lối kiến trúc Pháp cổ điển với tông màu trắng và xám. Biệt thự gồm mười mấy phòng lớn nhỏ, nhìn xa có thể tưởng là một khách sạn. Biệt thự nằm giữa gia trang, xung quanh là vườn tược, nhà kho, văn phòng, sân phơi, nơi chế biến nông sản và nơi sinh hoạt của công nhân. Khu biệt thự của chủ nằm xa nơi sản xuất của công nhân khoảng một cây số. 

 

Ông Lê Sâm mặt đỏ như gấc, đập bàn tức giận trước hai vợ chồng con trai cả đang quỳ dưới chân mình:

 

- Đồ ăn hại! Mày còn dám vác mặt về đây đòi tiền? Tao không bao giờ cho cái thứ vô dụng như mày một đồng nào nữa, cút!

 

Ông tức quá, định tóm lấy tách trà trên bàn ném xuống thì bị vợ giữa tay lại. Bà Thu Minh nước mắt đầm đìa, van xin:

 

- Thôi ông bớt nóng. Nó là con mình mà, có gì từ từ dạy bảo.

 

Ông Lê Sâm dừng tay, tức tối bỏ lại tách trà trên bàn rồi quay phắt bỏ lên lầu trên. Khánh Phương vẫn gục đầu khóc nức nở, vợ anh quỳ bên cạnh, đôi mắt ướt át nhìn mẹ chồng:

 

- Mẹ ơi cứu nhà con với, không nhà con chết mất. 

 

Bà Thu Minh bước đến đỡ hai con đứng lên, dịu dàng nói:

 

- Cứ từ từ, chuyện gì cũng có cách giải quyết. 

 

Bà đánh nhẹ vào vai con trai, trách móc:

 

- Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần. Đã bảo làm gì cũng phải tính toán cẩn thận rồi kia mà. 

 

Khánh Phương chùi nước mắt trên mặt, mắt hướng về phía ông Lê Sâm vừa khuất dạng trên cầu thang, giọng nói ráo hoảnh:

 

- Mẹ nói với ba giúp con vài câu. Vốn của ba nhiều như thế, cho con vay một ít thì có làm sao. Con cũng chỉ là bị người ta lừa gạt mới thành ra thế này chứ con có muốn đâu.

 

Thùy Dung, vợ Khánh Phương nắm lấy tay bà Thu Minh, mềm giọng nói:

 

- Vâng đúng đó mẹ. Chồng con là vì quá tốt bụng nên mới bị người ta lừa gạt. Lần này chỉ cần có thêm vốn, anh ấy chắc chắn thành công, mang về vinh quang cho gia đình ta. 

 

Bà Thu Minh thở dài đáp:

 

- Hai đứa cũng biết ba con không dễ thỏa hiệp. Hơn nữa trang trại chúng ta cũng đang trong giai đoạn khó khăn, gần đây hàng hóa không xuất khẩu được, giá thành sản phẩm giảm đi nhiều, ba con cũng đang đau đầu lắm. Mẹ sợ việc cho hai đứa vay vốn là không thể. 

 

Khánh Phương làm áp lực:

 

- Chẳng lẽ nào mẹ thấy con chết mà không cứu. Khó khăn lắm con mới gây dựng được một chuỗi cửa hàng trang sức cho riêng mình, chỉ vì dịch bệnh vừa rồi mà thua lỗ quá nhiều. Chứ con cũng đâu có muốn. 

 

Bà Thu Minh thở dài, mềm lòng trước sự khổ sở của con trai và con dâu, bà đáp:

 

- Thôi được rồi, hai đứa về phòng nghỉ ngơi đi đã. Có gì mẹ sẽ nói chuyện với ba con sau. 

 

Khánh Phương là con trai cả của ông Lê Sâm, đẹp trai sáng láng, mồm miệng nhanh nhẹn. Ham thích làm giàu, muốn nhanh chóng mở rộng quy mô công ty nên anh ta vừa đổ vốn vào mở thêm hàng chục chi nhánh cửa hàng mới. Nhưng xui cho anh là ngay đợt dịch bệnh, cả thành phố phong tỏa, chuỗi cửa hàng chưa kịp khai trương đã đóng cửa, tiền mặt bằng vẫn phải trả, tiền lời thì chẳng có đâu, cứ thế suốt mấy năm bào mòn công ty Jolie đến mức sắp phải phá sản. Gần đây anh ta còn làm ăn với một người nước ngoài, nhập về một lô đá quý giá rẻ, ai ngờ đều là hàng giả, khách hàng kiện ngược anh ta, mất cả chì lẫn chài. 

 

Nếu ông Lê Sâm không giơ tay ra cứu vớt con trai thì có lẽ hai vợ chồng sắp phải về vườn làm ruộng. 

 

 

Từ biệt phủ Trần Cao di chuyển đến trang viên của ông Lê Sâm mất khoảng năm giờ đồng hồ với những đoạn đường khúc khuỷu nằm ẩn trong những tán rừng. Đoàn xe gồm bốn chiếc ô tô đời mới, dẫn đầu là chiếc xe hộp bảy chỗ trị giá vài chục tỷ của bà Ánh Tuyết, trầm mặc vượt đèo, mang một không khí nghiêm trang và có phần u ám.

 

Để kể về ông Lê Sâm cần phải nói đến mối quan hệ thân thiết của ba người đàn ông, Lê Sâm, Trần Cao Huy Hoàng, Lê Diệp Hoạt. Ngày ông Trần Cao Minh Mẫn còn sống, thời kì đầu gây dựng nên thương hiệu đá quý Trần Cao. Ông Minh Mẫn là người đưa Lê Diệp Hoạt về làm con nuôi, nhận Lê Sâm làm đệ tử. Để xây dựng một Trần Cao vững mạnh không thể chỉ đứng một mình, ông nuôi dạy và hướng dẫn tận tình cho ba anh em. Giúp ba anh em có chỗ đứng vững vàng trong thương trường. 

 

Tuy nhiên sau khi ông Minh Mẫn mất, Lê Sâm cũng không muốn ở lại Trần Cao vì không muốn động chạm đến lợi ích của hai anh em Huy Hoàng và Diệp Hoạt. Huy Hoàng rất quý Lê Sâm, mong muốn ông ở lại cùng nhau phát triển trần cao nhưng Lê Sâm nhất định không ở. Lê Sâm tự mở công ty đá quý riêng, bên cạnh đó còn đầu tư bất động sản, lấn sân sang nhiều lĩnh vực khác nhau, có những thành tựu đáng kể. 

 

Hai anh em Lê Sâm và Huy Hoàng vẫn còn giữ mối tình thân thiết bền chặt cho đến khi ông Huy Hoàng đột ngột ra đi. Hai bên gia đình kể từ đó cũng đứt đoạn gắn kết tình thân, phải đến hai mươi năm rồi hai bên gia đình đã không còn liên lạc với nhau nữa. Có lẽ Trần Cao quá bận và Lê Sâm cũng không muốn mang tiếng dựa hơi nên tự động lùi về ở ẩn, không liên quan nhiều đến Trần Cao nữa.

 

Vì không muốn chạm mặt Trần Cao trên thương trường nên gia đình Lê Sâm hiện tại chỉ có một thương hiệu trang sức, đá quý Jolie do con trai cả, Khánh Phương quản lý. Còn lại gia đình cùng sinh sống và lập gia trang trồng cây công nghiệp lâu năm như cao su, hồ tiêu, điều, chè, cà phê,... ở cao nguyên Lâm Viên. 

 

Bà Ánh Tuyết ngồi bên trong chiếc xe dẫn đầu, vẻ mặt bà căng thẳng và âu lo thấy rõ. Huy Vũ kể từ vụ tai nạn giao thông ở Úc cho đến nay đã hôn mê hơn một tháng. Một tháng qua bà mất ăn mất ngủ vì lo lắng, khiến cho cơ thể có phần hao gầy hơn trước. Vừa lo chuyện nhà, vừa gánh vác cả một công ty lớn, người phụ nữ này thật sự đã phải làm quá sức của mình. 

 

Trong lòng bà Ánh Tuyết thấp thỏm không yên khi nghĩ đến con trai và cả lời trăn trối của chồng. Huy Vũ là tất cả đối với bà, là niềm tin và chỗ dựa duy nhất để bà có thể mạnh mẽ sống đến ngày hôm nay, vì vậy bằng bất cứ giá nào, bà cũng sẽ bảo vệ con mình bằng được, ngay cả làm một việc nghe qua rất là dị đoan, lời nguyền gia tộc Trần Cao muôn đời độc đinh. 

 

Ngày xưa khi ông Huy Hoàng còn sống, bà vô cùng phản đối việc hôn nhân mai mối. Đứa con của bà khi ấy chỉ vừa mới lên ba đã phải làm đính ước với một đứa trẻ vừa đầy năm. Bà không thích đứa trẻ xấu xí đó, bà muốn con trai bà phải được tự do yêu đương, phải cưới một người vợ tài sắc vẹn toàn, môn đăng hộ đối. Bởi vậy sau khi chồng mất, bà cố tình lờ đi mối hôn sự với gia đình Lê Sâm. 

 

Nhưng ở thời điểm hiện tại, sau nhiều năm tự mình đi trên con đường kinh doanh đá quý, bà cũng nhận ra nhiều điều, đã bắt đầu tin hơn vào những chuyện tâm linh mà con người không thể lý giải. Hơn thế, con trai bà dường như đang bị lời nguyền gia tộc ám vào người, bà lo lắng bất an vô cùng nên đành phải tìm về người xưa, khơi gợi lại chuyện hôn sự cũ, mong muốn giúp con trai mình vượt qua họa sát thân. 

 

Bà chỉ lo rằng gia đình Lê Sâm sẽ từ chối hôn sự, bởi hai bên đã quá lâu không liên lạc, con trai bà thì không rõ sống chết ra sao.