Chuẩn bị chuyển sinh
Tại điện Linh Tiêu thuộc tầng trời Đại La...
Hai vợ chồng Tịnh Quang và Vô Ưu đến chầu Đức Chí Tôn, vừa mới vào điện cả hai thấy Đấng quyền uy vô thượng đang ngự trên ngai thất bảo được bệ đỡ tòa liên hoa vàng kim, xung quanh là chư Thần Thánh Tiên Phật đang đứng hầu Ngài. Hai vợ chồng vội phủ phục quỳ xuống hành lễ và xưng tụng công đức Chí Tôn, rồi Ngài ra dấu miễn lễ cho họ, vợ chồng tạ ơn rồi mới đứng dậy.
Tịnh Quang thưa: "Bạch Đấng Tạo Hóa, có chuyện gì khẩn cấp mà Ngài cho gọi gấp chúng con thế ạ?"
Chí Tôn dùng đại ngôn phán rằng: "Cõi thế gian đã bước vào thời kì kiếp mạt, cơ tận diệt đang sắp xảy đến với chúng sinh, Quỷ Vương thì lại nhân cơ hội đó nhập thế đánh phá chúng sinh khiến cho loài người điên đảo vọng tưởng, mục đích của nó là muốn cơ tận diệt sớm đến nhanh để diệt loài người. Ta vì không nỡ thấy cảnh nhân sinh lầm than nên đã lệnh cho Gilgamesh chuẩn bị đầu kiếp xuống cõi đó để ngăn chặn âm mưu của con Quỷ đó."
Nghe xong, Tịnh Quang và Vô Ưu ngạc nhiên, Tịnh Quang thưa: "Chuyện cõi nhân gian sắp bị tai kiếp vợ chồng con có nghe qua, nếu Đấng Tạo Hóa đã định sẵn người rồi sao lại vời chúng con đến ạ? Quả thật chúng con còn mơ hồ, kính mong Ngài khai trí."
Chí Tôn phán: "Vì ta muốn hai ngươi giúp đỡ Gil."
Hai vợ chồng thưa: "Giúp đỡ hắn bằng cách nào ạ?"
Phán: "Hai người chuyển sinh xuống trần làm cha mẹ của hắn là được."
Tịnh Quang và Vô Ưu bất ngờ, Chí Tôn giải thích: "Vì để đảm bảo Thần lực của Gil không bị mất đi sau khi chuyển sinh xuống trần nên ta mới phải chọn người có gốc là Thần Tiên làm cha mẹ của hắn mới bảo đảm được chuyện đó chứ nếu để Gil chuyển sinh vào người trần bình thường e là hắn sẽ mất đi Thần lực thì chuyện sẽ hỏng bét, do vậy ta mới đặc biệt triệu kiến các ngươi để hỏi ý các ngươi thế nào?"
Vô Ưu đáp: "Bẩm Đấng Tạo Hóa, nếu được góp một phần sức có thể đẩy lùi âm mưu của con Quỷ ấy thì con và phu quân con không tiếc thân mạng."
Nói rồi nàng và chồng nàng quỳ xuống cúi đầu phục chỉ. Chí Tôn thấy thế rất vui, Ngài phán: "Tốt, tốt lắm, mau đứng dậy!"
Cả hai vợ chồng đứng lên, Ngài nói tiếp: "Phu thê các ngươi hãy cố gắng làm tốt nhiệm vụ. Xong việc ta sẽ ban thưởng và xét phong."
Cả hai tạ ân, nói: "Chừng nào chúng con mới xuống hạ giới ạ?"
Chí Tôn phán: "Ba ngày nữa cả hai sẽ chuyển sinh xuống trần và đừng lo lắng mọi chuyện đã có ta bảo hộ hai ngươi."
Hai vợ chồng thưa: "Chúng con cảm tạ ân đức của người!"
Rồi cả hai vợ chồng từ tạ Chí Tôn rồi rời khỏi Linh Tiêu điện quay về nơi cư ngụ của mình.
Về đến lâu đài, hai vợ chồng về phòng ngủ để giải tỏa cảm xúc. Tịnh Quang vội đóng cửa phòng và kéo cái quần của mình xuống, côn thịt được giải phóng và chĩa thẳng vào người của Vô Ưu một cách gợi dục. Vô Ưu biết mình phải làm gì để chàng sướng, nàng chậm chậm tiến lại đưa tay cầm lấy côn thịt của chàng, hôn chàng một cách mê say. Cả hai tiến lại giường như một quán tính, phu quân nàng nằm xuống chỉa thẳng côn thịt, nàng từ từ đưa lưỡi liếm xung quanh bụng và bên ngoài côn thịt của chàng. Nước từ trong đầu côn thịt tiết ra một lúc một nhiều, Vô Ưu nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm hết và nuốt vào trong miệng một cách đầy hưởng thụ. Nàng bắt đầu đưa răng cạ nhẹ vào quy đầu côn thịt, làm Tịnh Quang tê dại, đau rĩ, và sung sướng.
Chàng kêu lên: "A… ta sướng quá hiền thê ơi."
Sau nhiều lần ngậm mút côn thịt chàng, nàng đã biết dùng lưỡi của mình hoàn hảo hơn, liên tục đưa lưỡi qua lại trên đầu côn thịt, lúc đút sâu vào miệng, lúc lại kéo ra sụt lấy nó, chừng được năm phút, chàng đã xuất tinh đầy miệng của nàng một cách thỏa mãn rồi.
Sau khi xuất tinh, Tịnh Quang nằm ôm vợ một hồi thì đầu côn thịt lại chĩa thẳng vào phía sau mông của nàng từ khi nào cũng chả hay.
Chàng bắt đầu kéo quần của nàng quăng xuống giường để côn thịt của mình cạ thẳng vào mông nàng, chàng cũng cởi luôn áo của nàng chỉ chừa lại trên người nàng chiếc yếm đào màu trắng trong suốt che chắn thân thể nõn nà của nàng, chàng có thể thấy hai gò bồng đảo căng tròn đang phập phồng theo hơi thở của nàng đang ẩn giấu dưới yếm đào mỏng manh ấy.
Tịnh Quang luồn tay dưới yếm đào mò ngực nàng bóp thì miệng chàng vừa hôn vừa di chuyện lưỡi mình lên khắp lưng của nàng, nàng khẽ rên nhẹ, sau đó chàng kéo hai tay nàng lên trên và giữ chặt, chàng hôn lên hai nách nàng và liếm khiến nàng cười rên: “Nhột thiếp!”
Bỗng có tiếng thị nữ của vợ chàng cất lên bên ngoài cửa: "Thưa chủ nhân, lão quản gia có chuyện cần nói với người ạ!"
Hai vợ chồng tụt hứng, Tịnh Quang đáp: "Được rồi Tiểu Như, em nói với lão một lát ta sẽ ra ngay."
Nàng thị nữ tên Tiểu Như cất tiếng "Dạ" một tiếng rồi lui bước.
Chàng Thiên tử mặc lại quần bèn ra xem chuyện gì. Một lát sau, chàng quay lại về phòng thì thấy hiền thê xinh đẹp trần trụi lõa thể đang nằm đợi chàng, chiếc yếm đào đã được nàng cởi bỏ sang bên. Chàng cởi bỏ chiếc quần ra và tiến lại phía nàng, chàng đưa tay bóp đôi gò bồng đảo trắng nõn đang căng nọng kia, miệng chàng và nàng lại hôn nhau say đắm.
"Chụt… Chụt… Chụt..." Âm thanh đó phát ra tầm được mười phút.
Và chàng bắt đầu cuối người xuống phía ngã ba thân thể nàng, nó đang khá ẩm ướt sau khi chàng kề cái lưỡi vào khe thịt đã cảm nhận dòng nước tuôn ra từ đây. Mùi thơm từ khe thịt của nàng làm chàng mê mệt vậy.
Tịnh Quang đưa lưỡi di chuyển vào phía trong khe thịt của Vô Ưu nhưng chỉ được chút ít, miệng chàng mút âm hạch vào miệng và lưỡi đá qua lại âm hạch nằm tuốt phía trên cùng.
Tiếng rên của nàng một lúc một lớn hơn: "Ứ… Ứ…"
Nàng rên lên: "Thiếp sướng quá… thiếp nứng quá chàng ơi…"
Lời nói ấy của vợ chàng làm như tiếp thêm sức lực để chàng làm nàng sướng hơn nữa…
Vô Ưu rên: "Thiếp... nứng..."
Chàng vẫn cứ liên tục bú và liếm cái động thịt non nhỏ bé kia một cách đầy nâng niu hơn bao giờ hết. Được chừng vài phút thì tiếng nàng phát lên: "Cắm vào đi chàng… thiếp chịu... hết nổi rồi… Ứ… Ứ..."
Chàng vẫn cố làm cho nàng mê man thêm tí vài phút nữa, rồi chàng banh hai chân ái thê ra một tí để cắm côn thịt của mình vào bên trong cái hang động ẩm ướt đó, đúng thật là hang thịt của nàng vẫn còn chặt khít, tuy nhiều lần làm tình nhau nhưng cái hang động không giãn ra nhiều. Sau khi đã cắm được côn thịt mình vào bên trong, chàng nhấc hai chân nàng kề lên cổ mình và bắt đầu thao nhẹ.
Vô Ưu rên: " Ứ… ứ…"
Chàng bất ngờ nhịp nhanh hơn lúc đầu, thì tiếng rên của nàng ngày một vang lên dai dẳng hơn.
Vô Ưu: " … Ơ… Ơ… thiếp sướng quá chàng ơi."
Hai tay chàng bợ nàng bồng dậy, để chàng có thể hạ lưng lên giường để nàng có thể ngồi trên côn thịt của chàng.
Tịnh Quang: "Tới nàng đó."
Vô Ưu bắt đầu trườn lên, trườn xuống phía trên đùi phu quân nàng, đôi lúc nàng dừng hẳn lại để hang thịt của nàng nó nghỉ ngơi và xoa bóp cho đầu côn thịt của chàng nữa. Nàng bắt đầu ngồi hổm lên và nhịp lên xuống, cặp mông nàng va chạm vào đùi chàng tạo ra tiếng.
"Bạch… bạch… bạch…"
Vô Ưu rên: "A… A… thiếp sướng…"
Nàng bắt đầu nhịp nhanh hơn, chàng bắt đầu có cảm giác muốn xuất ra vậy, liền đưa tay giữ chặt mông nàng sát vào đùi chàng. Tịnh Quang muốn đổi kiểu khác chứ chưa muốn xuất ngay lúc này đâu.
Chàng và nàng cùng nhau hạ cho nàng nằm xuống để chàng có thể nằm hẳn lên người của nàng. Tay chàng nắm lấy tay nàng, Quang đưa lưỡi liếm nhẹ xung quanh cổ và gáy tai của nàng.
Vợ chàng cứ rên: "Thiếp sướng…"
Không muốn cho nàng cơ hội thốt ra thêm lời nào nữa, Tịnh Quang bắt đầu cắm cự vật vào cái hang thịt nhầy nhụa kia. Tiếng nước sẹt sẹt có thể nghe thấy rõ ràng.
Vô Ưu: "Thiếp sướng… thiếp yêu chàng lắm."
Nàng đưa tay choàng qua cổ và ôm lấy chàng rất chặt, hai chân nàng vắt chéo lên hông của chàng. Tịnh Quang như không kìm chế được những lời nói của nàng, nó làm chàng nhịp nhanh, đâm mạnh vào cái hang thịt nhỏ xíu đó hơn nữa.
Tịnh Quang rên đầy thỏa mãn: “Ta sướng quá nàng ạ!"
Hiền thê chàng cũng đáp lại: "Thiếp cũng vậy… thiếp thương chàng lắm."
Chàng bắt đầu xuất ồ ạt vào sâu tận bên trong tử cung nàng và hạ người xuống đưa môi lên hôn lấy nàng ngấu nghiến. Cả hai như quay cuồng vào tình ái suốt cả một đêm. Đêm đấy chàng và nàng đã làm tình nhau tầm bốn đến năm lần. Quang còn cảm thấy xương chậu của mình khá thốn ở buổi sáng hôm sau.
Chỉ còn ba ngày nữa thôi nàng và chàng sẽ chuyển sinh xuống trần, do vậy hai vợ chồng son cứ thao cho đã, khi chuyển sinh lúc đó chàng đã hai mươi, còn nàng mới tròn mười tám.