Đã từng có hạnh phúc

 

“Nếu như anh chịu ngoảnh lại nhìn Vũ Cầm một chút thôi thì giờ đây anh đã hạnh phúc bên cạnh vợ và đứa con thơ rồi.” 

“Anh không biết đâu, giây phút mà cô ấy biết mình mang thai con của cả hai đã cười rạng rỡ suốt cả ngày, cô ấy muốn chạy đến công ty, muốn anh là người biết đầu tiên. Nhưng thứ chờ đợi cô ấy lại là hình ảnh chồng của mình đang ăn tối cùng một người đồng nghiệp nữ khác, dù trưa ngày hôm đó anh đã nói mình mệt nên muốn ngủ lại công ty.”

“Phương Dực, đừng tưởng bản thân anh đã mệt mỏi với tình yêu của Hướng Vũ Cầm, có lẽ cô ấy cũng rất mệt mỏi mà không thể dừng lại được nữa. Bây giờ thì tốt rồi, Hướng Vũ Cầm đã hoàn toàn buông tay anh rồi, vậy nên anh hãy buông tha cho linh hồn của Vũ Cầm đi.”

Từng chút về những khúc mắc của quá khứ cuối cùng cũng được hé lộ, những lần làm loạn, những trận cãi vã mất kiểm soát và những lời nói không thể kìm chế được của bản thân hắn ngày trước cứ một cuốn băng cát-sét hỏng lặp đi lặp lại một đoạn ký ức như thể muốn giày vò chì chiết đi tinh thần của hắn trở nên tàn lụi. 

Phương Dực thật sự không hiểu! Tại sao những việc xoay quanh Hướng Vũ Cầm mà hắn chẳng biết một chút gì, trong khi đó Tần Lữ lại biết hết tất cả vậy? Tại sao anh có thể hiểu rõ về cô mà không phải là hắn? Những việc đó chẳng phải đều muốn nói cho hắn biết rằng thứ cảm xúc mà anh đối với cô không phải là một sự trung thành, tôn kính và nghe lời của một người đầy tớ với chủ của mình. Mà là thứ tình cảm có thể vì một người mà bao dung tất cả, kể cả việc chấp nhận nhìn thế giới của mình chỉ hướng mãi một lòng với người khác. 

Bây giờ, Phương Dực mới hiểu ra một việc. Tần Lữ yêu Hướng Vũ Cầm, chẳng biết yêu nhiều đến nhường nào nhưng Phương Dực biết rằng tình yêu của anh to lớn hơn người khác gấp trăm lần. Vì yêu, nên điều gì của Vũ Cầm, Tần Lữ đều biết. 

Trước đây Phương Dực nghĩ rằng người phụ nữ như Hướng Vũ Cầm thì làm gì có nổi một người yêu cô, làm gì có nổi một người chấp nhận cô ngoài hắn đâu chứ? Chỉ là không ngờ người ấm áp, hiền hòa và có nét đẹp điển trai như Tần Lữ lại có thể yêu Vũ Cầm… đó là điều mà hắn không chấp nhận nổi. 

Sự ganh tỵ, ghen ghét chẳng hiểu vì sao lại xuất hiện trong khoảnh khắc ấy. Hắn lại có cái suy nghĩ nghi ngờ Hướng Vũ Cầm. Hắn nghi ngờ tình yêu hơn tám năm của cô có thể thay đổi trong phút chốc yếu mềm đã động lòng với Tần Lữ. Nói đúng hơn, hắn nghi ngờ cái gọi là gia đình hạnh phúc có đứa con thơ mà anh nói. 

Phương Dực nhìn chiếc hộp gỗ trên tay mình ôm chặt vào lòng che chắn không cho nước mưa thấm ướt, hắn bảo vệ thứ mà trước khi mất cô đã cho hắn. Vậy mà trên mặt hắn cười nụ cười châm biếm, hắn ngẩng đầu nhếch mày hỏi: 

“Cậu… yêu Hướng Vũ Cầm…”

Vừa là câu hỏi, nhưng lại vừa là sự khẳng định của Phương Dực. Đáng lý ra hắn sẽ không cảm thấy khó chịu và bức bối trong người nếu như anh chối bỏ đoạn tình cảm ấy. Ít ra nó sẽ khiến cho hắn yên tâm một chút. 

Nhưng mà Tần Lữ chỉ cười, cười cho kẻ đáng thương như hắn cuối cùng cũng biết cảm giác mất mát một người là gì.  

“Tôi yêu Hướng Vũ Cầm, yêu từ rất lâu. Tôi là hội trưởng của trường kế bên trường cậu. Trước khi Vũ Cầm chuyển sang học cùng cậu, cô ấy là hội phó học tập… Còn sau đó thì cậu tự mở hộp gỗ về xem tiếp đi.” 

Và rồi, Tần Lữ đã thật sự rời đi. Bóng dáng anh đơn độc bước ngược con đường mưa đã dần vơi. Đêm nay anh đã đứng vững vàng để trải qua mọi chuyện đã là mạnh mẽ lắm rồi. 

Chẳng ai biết được giây phút mà Vũ Cầm chấp nhận cho Tần Lữ hôn lên má mình, anh đã vừa khóc vừa ôm lấy cô trong thân thể lạnh toát ấy. Anh gào thét dữ dội mong cô hãy mở mắt ra nhìn anh, tiếng hét vang vọng khắp cả hành lang bệnh viện. 

Một cánh hoa tàn lìa khỏi cành cây, một thoáng vô tình gió lại thổi bay cánh hoa khiến nó dập nát, chỉ có mặt đất yên tĩnh chấp nhận cho cánh hoa vùi vào sâu trong mình, dần dà hai cá thể hòa tan vào nhau trong từng năm tháng tối tăm giông bão của cuộc đời. 

Mưa vừa ngừng rơi, ánh nắng rạng đông lấp ló và dần dần thay màu cho màn đêm đen kịt giăng mây đen kín trời. Phương Dực đã cước bộ đi về nhà mình, chẳng biết là trong bao lâu nữa. Chỉ biết khi hắn về nhà trong cơ thể nặng trĩu thấm đầy nước mưa thì ánh trời phía đông đã lên, khung cảnh xung quanh nhà dù được ánh mặt trời chiếu sáng cũng không thể che đi sự cô quạnh căn nhà này. 

Hắn đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, chiếc hộp gỗ rớt xuống đất, toàn bộ giấy và đồ vật trong hộp đều rơi rớt ra bên ngoài, ngay bên cạnh dĩa cơm cuộn mà mình đã hất tối qua. Phương Dực ngồi bệt xuống đất, bên cạnh đống bừa bộn kia.

Một lá thư, hắn cầm lên. Thời gian là vào ngày 23/8 của sáu năm trước. Hắn nhớ khoảng thời gian này mình đang học ở thành phố. 

“Em đã học làm món cơm cuộn rất lâu vì nghe mẹ nói anh thích cơm nhà, một tháng đầu nó dở tệ, em nuốt không trôi nổi. Nhưng mà nhờ có mẹ em đã nấu được rồi. Mẹ nói con đường đi vào trái tim của người đàn ông là qua dạ dày, em phải lấp đầy dạ dày anh trước rồi mới chiếm lấy trái tim của anh được.

Nhưng mà, hình như anh thà chịu để bụng đói cũng không muốn ăn món cơm của em. Phương Dực, em thấy rồi, anh đã đổ món cơm cuộn của em vào thùng rác còn chê nó buồn nôn… em cũng đã nhặt lại từ thùng rác lên và nếm thử nó, Dực à nó không hề buồn nôn chút nào cả, nó thật sự không có ghê đến mức đấy đâu vì em đã nếm lại nhiều lần lắm rồi. 

Vậy anh có thể nếm món em nấu một lần được không… được không…”

“Em kiên trì suốt một năm mười tháng lẻ bảy ngày, cuối cùng cũng thấy được anh ăn món cơm cuộn ấy. Lúc đầu anh nói nó tạm nuốt được, nhưng anh lại ăn sạch không chừa thứ gì, Dực à em hạnh phúc lắm. Em hy vọng anh sẽ tiếp nhận tình yêu của em như cách anh chấp nhận ăn món cơm cuộn này vậy. Dực à, anh đừng có ăn những món của cô gái khác ngoài em nhé… em chỉ muốn anh ăn món em nấu thôi…”

“Phương Dực à, hôm nay em đau bụng nên không nấu cho anh được, nhưng mà có lẽ anh đói bụng nên không thể chờ mới đi ăn với cô gái khác rồi đúng không? Em không trách anh đâu, chỉ xin anh ngoại trừ đi ăn với cô ấy thôi, đừng có chú ý đến cô ấy được không? Em sợ… anh sẽ bỏ mặc em.”

Hắn từng chê trách ngoại trừ món này thì cô không biết làm món gì khác hay sao, còn đổ nó đi vài lần. Nhưng mà lần này Món cơm cuộn cuối cùng mà Hướng Vũ Cầm đã ngồi trên xe lăn suốt bốn tiếng để làm cho cô… hắn đã phụ cô suốt tám năm, không thể bây giờ cũng phụ tấm chân thành của cô được. 

Tay hắn không tự chủ được lại nhặt một miếng cơm bị nát trên sàn. Hắn là một người ưa sạch sẽ, hắn không thích đụng chạm vào đồ ăn đã bị bẩn. Hắn cũng không có khả năng sẽ thưởng thức lại món ăn mà mình đã từng hất đổ, dù lý trí đã kêu mình ngừng lại nhưng hành động lại phản bội tất cả, hắn ngậm miếng cơm trong họng, khoang miệng tràn ngập cảm giác chua xót tột cùng.

Món cơm này hôm nay không có vị ngọt ngào, nó rất đắng. Đắng đến tận sâu bên trong, đâm sâu vào trong mạch máu lan vào trái tim này. 

“Vẫn… vẫn ngon.”

Là vì của Vũ Cầm làm nên nó rất ngon. Trước nay nó chưa từng dở tệ, chỉ có hắn không biết thưởng thức món cô nấu mà thôi. 

Cảm xúc dao động dữ dội nơi đáy lòng, hắn đã cố không để mình phải xao động.

Lá thư thư thứ hai khép lại, một lá thư khác được mở ra. 

Và hơn ba mươi lá thư bị đốt một nửa, giấy cháy xém đi hết chữ viết của cô, ngay cả nội dung cũng bị nhòa đi một nửa. Có lẽ Vũ Cầm đã định chôn nó cùng với đoạn tình cảm của mình mà Tần Lữ đã giữ lại, vì anh không muốn đến ở thế giới bên kia mà cô vẫn không buông tha chính mình.

Hốc mắt Phương Dực đỏ lên, từng lời nói trong bức thư cứ như là hàng vạn ngọn gió đâm xuyên vào trái tim và giằng xé đáy lòng hèn hạ của hắn. Hắn có thể cảm nhận được mùi hoa trà my thoang thoảng trong từng trang giấy, có thể cảm nhận được vô vàn giọt nước mắt thấm đầy trang giấy đã trôi qua mấy năm mà chưa hề vơi. 

Trái tim luôn tự tin mạnh mẽ vượt qua bão giông nhưng nay lại vì đôi ba con chữ của người từng trải mà có thể thổn thức đến mức chèn ép đi hơi thở của chính mình. 

Chiếc phong thư màu hồng nhạt xuất hiện trong tầm mắt của Phương Dực, sự bình thản bên ngoài của hắn vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi nhìn thấy được thứ ẩn chứa từ sâu bên trong. 

Một tờ giấy siêu âm thai nhi, một tờ đơn khám thai được xác nhận, ba tờ giấy siêu âm định kỳ vào mỗi tháng… 

Tại sao lại có thai? Đó là con của ai? 

Cho đến thời điểm này một ký ức ngỡ như đã quên lãng đột ngột hiện rõ trong đầu Phương Dực. Hắn nhớ lại ngày dự tiệc của công ty đến muộn, trợ lý đã gọi cho người nhà đến chăm sóc, ấn tuỳ ý vào danh bạ toàn là bạn bè đối tác đồng nghiệp của mình. Hắn mơ màng nhìn thấy bóng dáng ai đó vô cùng quen thuộc, gương mặt từ mờ ảo dần rõ nét, là Hướng Vũ Cầm vợ của mình. 

Và hắn mất khống chế, vì cơn say đã bước qua ranh giới rào cản mà mình tạo dựng suốt gần tám năm qua. Từng dấu hôn, từng cái ôm, từng hành động đêm đó tựa như một cầm thú hiện lên rõ rệt. Cả cái lời nói hăm dọa nửa thật nửa đùa ấy đánh vào đại não một tiếng lớn, hắn sựt tỉnh. 

Thì ra là đêm đó hắn đã cưỡng ép cô… nhưng vì lời hăm doạ “phải uống thuốc tránh thai, nếu để có con thì đừng trách tôi vô tình” mà cô đã im lặng đến tận thời điểm này.

Hoá ra cả cô và hắn từng có một đứa bé, nó đã thành hình. Đã có tứ chi đang phát triển vô cùng tốt.

Nhưng mà…

Hô hấp của hắn đã ngừng trệ đến đỉnh điểm, món cơm trong miệng đã không thể nhau nuốt được nữa, tay cầm lấy tờ giấy siêu âm run rẩy theo từng cơn hít thở không thông. 

Giấy khám thai định kỳ mỗi tháng dừng lại vào tháng thứ tư, ngày tháng là vào đúng hai tuần trước. 

Cuối dòng, chỉ còn lại dòng chữ “thai lưu tuần 18” đập thẳng vào mắt hắn. 

Đứa bé đã biến mất, sau tất cả đứa con ấy đã mang theo bao nhiêu sự hy vọng lẫn tâm nguyện sống của Hướng Vũ Cầm rời đi vĩnh viễn, và cuối cùng nó cũng đã mang mẹ mình rời khỏi người cha tệ bạc tuyệt tình qua đến tận thế giới bên kia không có ngày trở về.