Phu nhân muốn gặp cô

Cọc... Cọc... Cọc...

 

"Thiếu phu Nhân…"

 

 Lam Bách vừa đi khỏi một lúc, tiếng gõ cửa phòng Trương Dạ Lan vang lên kèm theo tiếng quản gia Trần gọi bên ngoài.

 

Cô cố gắng lê thân xác vừa bị nhàu nát của mình, mặc thêm chiếc áo choàng tắm cố hết sức che đi những vết thương rồi mới đi ra ngoài.

 

Mặc dù cả khuôn mặt điều tái nhợt, trắng đến mức tựa như xuyên thấu, trên môi vẫn giữ nụ cười vô cùng dịu dàng:

 

"Chú Trần thuốc đã đem đến rồi à?"

 

Trên tay Trần quản gia đang cầm một khay thuốc đông y đen kịt, mùi thuốc bóc lên đủ khiến người ta cảm thấy không khỏe rồi. Vậy mà Trương Dạ Lan không chút nào do dự, một hơi uống hết chén thuốc.

 

Đã thế thứ thuốc trong chén kia sẽ khiến cô không cách nào có thể mang thai được, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện không chút do dự mà uống.

 

Thần thục đến mức khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng thay, nhưng cho dù ông ấy có thấy đau lòng thì cũng không làm gì được.

 

Chủ đã ra lệnh không cách nào không nghe.

 

"Phu nhân, có cần đi bệnh viện không." Ông nhìn cô có chút thương xót.

 

Trần Quản gia nhìn thấy vết thương vù cố che đậy nhưng vẫn đang chảy máu trên tay Trương Dạ Lan, không khỏi thở dài.

 

Trương Dạ Lan nghe thấy vậy, liền nhanh chóng kéo ống tay áo xuống che đi vết thương, vẫn như cũ cười dịu dàng đến mức đau lòng.

 

"Không cần đâu Chú Trần, chỉ sướt một chút thôi. Không cần phiền phức như vậy đâu, nếu không bên ngoài lại đồn thổi không hay."

 

"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Chú Trần cũng nghỉ ngơi sớm đi." Cô dịu dàng nói, nụ cười cũng yếu đuối đến mức cho dù không quen biết cô cũng sinh ra cảm giác thương hại.

 

Trương Dạ Lan nói xong tay liền nhanh chóng đóng cửa lại, cứ như sợ chỉ cần cô chậm một giây thôi sẽ khiến cho người ta phát hiện ra được bí mật gì đó vậy.

 

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Trương Dạ Lan thức dậy Lâm Bách đã rời đi từ sớm. Lần nào cũng vậy, buổi sáng sau khi tỉnh rượu hắn đến mặt cô cũng không muốn nhìn lấy một cái.

 

Cô không thể hiểu được hắn, cũng không hiểu được chính mình. Hắn chán ghét cô nhưng không để cô rời khỏi, cô lại cố chạy theo hư ảo mà hắn ban tặng.

 

"Thiếu phu nhân, phu nhân bảo người cuối tuần trở về nhà chính."

 

Nguyễn quản gia thấy Trương Dạ Lan ngẩng người rất lâu trong vườn, vốn vĩ dùng trà chiều nhưng cô ngồi đó rất lâu rồi vẫn còn chưa động vào chút gì. Nước trà cũng đã sớm nguội lạnh.

 

Nghe thấy Nguyễn quản gia đột nhiên từ bên trong nhà đi ra, lại còn nhắc đến người mẹ chồng chẳng chút nào yêu thích cô con dâu như cô khiến Trương Dạ Lan giật mình.

 

"Tôi biết rồi." Trương Dạ Lan cười dịu dàng đáp lại, đúng lúc điện thoại trên bàn hiển thị cuộc gọi đến, mà người kia lại không ai khác chính là chị gái kia của cô.

 

"Chú Trần, nếu như không còn việc gì khác chú đi đi làm việc đi. Tôi muốn cùng chị gái trò chuyện một lúc." Trương Dạ Lan đuổi khéo Trần Quản gia, cô không có thói quen khi nói chuyện điện thoại cũng có người ở bên cạnh giám sát.

 

"Vâng thiếu phu nhân." Trần Quản gia vô cùng thức thời rời đi, còn ra hiệu cho người làm chung quanh cũng rời đi, để lại Trương Dạ Lan một mình trong sân vườn.

 

"Chị." Trương Dạ Lan bắt máy, giọng nói vô cùng ngọt ngào, tuy có chút yếu đuối. Nhưng cô thật tâm vui vẻ chứ không hề giả vờ như bình thường.

 

"Nha đầu đáng ghét nhà em, còn tưởng em quên mất người chị gái này rồi chứ?" Trương Dạ Nguyệt đầu dây bên kia giọng đầy hờn trách, nhưng lại nhiều hơn mấy phần cưng chiều.