“Chia tay thôi, em trả tự do cho anh, về bên cô ấy đi.” Tôi không rõ giọng nói của mình lúc này thế nào, có đủ bình tĩnh để nghe giống như mình không hề có việc gì hết hay không? Nhưng khi nghe anh nói: “Cảm ơn em.” Tôi mới biết, trái tim tôi không hề vững vàng như tôi vẫn tưởng. “Số tiền này em nhận lấy.” Vẻ mặt anh không có chút gì thay đổi, tôi vẫn có thể nghe ra sự vui mừng khi được giải thoát của anh. Tôi mỉm cười, cố giấu đi sự yếu ớt: “Không cần như vậy đâu.” Anh vẫn kiên quyết: “Một nửa những gì anh có hôm nay là nhờ em… Nhận đi, em xứng đáng mà.” Trong lòng tôi chua chát, ừ phải rồi, là tôi cùng anh phấn đấu những ngày gian khó, chia nhau xuất cơm hai mươi nghìn để cầm cự cả ngày dài làm việc. Tôi biết nếu tôi không nhận, anh sẽ áy náy lắm, làm sao có thể thanh thản về bên tình đầu của anh. Không nhận, anh sẽ còn vướng mắc, còn bận lòng về tôi. Vậy thì nhận tôi. Tôi rời đi, với tư thế hiên ngang cao ngạo, và biết rằng trong lòng anh sự tôn trọng dành cho tôi lại cao thêm một phần. Bởi có mấy ai sẽ cao thượng được như vậy? Khi anh nghèo khó, bị mối tình đầu vứt bỏ thì tôi chẳng màng tất cả đến bên anh. Bên nhau tám năm, nay cả hai chúng tôi đã thành công, cô ấy quay về sau cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng người ta nói rồi, đàn ông thật sự làm sao nỡ để người mình yêu chịu khổ? Với tôi anh chẳng có tình yêu. Còn tôi, tự trọng và kiêu hãnh đã ăn sâu vào trong xương, làm sao có thể chấp nhận lấy một người chồng trong tim không có mình. Tôi biết nếu tôi không chia tay, anh sẽ vẫn cưới tôi, chung thuỷ với tôi cả đời nhưng không bao giờ yêu tôi. Anh là người có trách nhiệm, đối với tôi chỉ có cảm kích, ngoài ra không có gì khác. Tôi từ chức, rời khỏi công ty, biểu hiện của anh có chút không đành, nhưng không ngăn cản. Chúng tôi đều biết, nếu đã chia tay, thì không nên để tồn tại điều gì đó mập mờ. Tôi không đi, chắc hẳn cô gái kia sẽ không yên lòng, còn anh thì khó xử.
28 chương
75 chương
Truyện có chứa nội dung 18+ vui lòng không đọc nếu chưa đủ tuổi.
74 chương
Một câu chuyện tình về anh chàng côn đồ và cô nàng chủ tiệm bánh ngọt. Liệu hai con người có hai tính cách khác biệt này có thể sánh bước và hòa hợp cùng nhau để đi đến cuối con đường chứ?
49 chương
36 chương
33 chương
Một linh hồn đi theo cô gái nhỏ, nhìn cô chịu đủ đau khổ. Nếu thế gian không ai thương em, hãy để anh che chở cho em suốt kiếp này.
102 chương
41 chương
Từ khoảnh khắc anh xem cô là thế thân thì số phận đã định sẵn hai người hai nơi rồi.
50 chương
Tần Thanh Tiêu nói: "Khương Ý, trở thành người phụ nữ của tôi đi." "Tần tiên sinh, tôi là phụ nữ đã có một đời chồng rồi."
115 chương
109 chương
23 chương
Cuộc đời Điềm Nhiên luôn luẩn quẩn trong chữ xứng hay không xứng. Nó như một mê cung rộng lớn không lối thoát. Liệu… sẽ có ai đấy nguyện ý bước vào rồi đưa cô thoát khỏi chứ?
88 chương