Chết, ba em về rồi!

“Chú, lỡ như ba em biết thì phải làm sao?”

 

“Có gì mà sợ? Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

 

Bàn tay của người đàn ông dừng bên hông của cô gái nhỏ, cô chu đôi môi hồng hồng đáng yêu lên đầy bất mãn:

 

“Chú nói thôi à, đến lúc bị ba em phát hiện thì xem chú dám mạnh miệng thế không.”

 

Tô Kỳ năm nay mới mười chín tuổi, xinh đẹp rạng rỡ như một đóa hoa hồng đỏ đang độ tươi thắm. Cô ngồi trên đùi của người đàn ông, mặt đối mặt với anh.

 

Hai người họ đã lén lút hẹn hò được bốn tháng.

 

Hôm đó cô uống say nên trèo nhầm lên người của Cung Duật, hai người triền miên một đêm cũng xem như là tình nguyện, cuối cùng trước khi rời đi cô chỉ kịp để lại một tờ giấy ghi số điện thoại của mình. Kết quả là Cung Duật chẳng thèm liên lạc cho cô!

 

Tô Kỳ nghĩ cứ thế bỏ qua luôn cũng được, cùng lắm thì cô không cần tìm người đàn ông đầu tiên của mình nữa, chẳng lẽ còn bắt anh chịu trách nhiệm được hay sao? Ai biết thời gian sau đó, cô theo ba đi dự tiệc và gặp lại Cung Duật.

 

Nhớ đến lần gặp gỡ kia, cô cười bảo:

 

“Hì hì, trước đây chú gọi ba em là anh Tô, sau này có phải nên gọi ba Tô không nhỉ?”

 

Yết hầu Cung Duật hơi động, anh đưa tay vỗ vào mông Tô Kỳ một cái “chát” vang dội:

 

“Em dám trêu chọc tôi?”

 

“Á! Sao chú đánh em?” Tô Kỳ tức giận trừng mắt nhìn anh.

 

“Tôi hơn em chỉ có mười tuổi, gọi ba em một tiếng “ba” cũng không thành vấn đề. Nhưng mà trước khi ra mắt gia đình vợ, tôi nghĩ nên cày cấy để dẫn theo bé Cung về nhà, cho nó gọi ba em một tiếng “ông ngoại” thì hơn.”

 

Dứt lời, Cung Duật nghiêng người hôn xuống đôi môi đỏ của cô gái, bàn tay ấn lấy phần gáy cô để cô không chạy thoát được.

 

Cả người Tô Kỳ mơ mơ màng màng, đầu lưỡi bị anh ngậm lấy trêu đùa không ngừng, nụ hôn ướt át và nóng bỏng kéo dài hơn một phút sau đó dừng lại. Tô Kỳ thở hổn hển đánh vào ngực anh rồi nói:

 

“Chú là đồ hư hỏng!”

 

“Như thế này mà hư à? Để tôi cho em biết hư hỏng thật sự là thế nào!”

 

Cung Duật đứng lên, dễ dàng bế cả người Tô Kỳ trên tay rồi đi thẳng về phía giường. Hôm nay anh tới để bàn chuyện làm ăn với ba của Tô Kỳ, thế nhưng dám nhân lúc ông chưa trở về mà chạy thẳng lên phòng cô, lén lút hôn hôn cô.

 

Ngay lúc Tô Kỳ ngả lưng ra giường, Cung Duật cũng đã chồm tới đè cô xuống, dưới nhà truyền tới tiếng xe quen thuộc. Không cần đoán, đây là tiếng động cơ xe của ba cô, cũng chính là đối tác làm ăn hiện tại của Cung Duật.

 

Hai người lập tức cứng đờ, từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy loáng thoáng một chiếc xe bốn chỗ màu đen đang đỗ lại.

 

“Chết, ba em về rồi! Chú mau cài áo sơ mi lại đi!” Tô Kỳ mặt mày đỏ bừng đầy xấu hổ, đưa tay đẩy Cung Duật thật mạnh rồi nói.

 

Mặc dù biết trước lần này sẽ không thể ăn được bé cưng nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu, Cung Duật thấy cô trừng mắt đành phải nghe theo lời cô mà ngồi thẳng người dậy. Hai cúc áo sơ mi trên cùng mở bung ra để lộ cơ ngực săn chắc bên trong, không phải loại vai u thịt bắp quá cỡ mà chị em phụ nữ vẫn hay sợ mà chỉ hơi nhô lên.

 

Bàn tay to cẩn thận cài lại mấy nút áo trên cùng, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện làm thế nào để công khai mối quan hệ của mình và cô gái bên cạnh. Nếu biết được con gái cưng duy nhất bị anh dụ dỗ mất, Tô Hoằng sẽ không phát điên mà cắt thứ kia của anh chứ?

 

Tô Kỳ ở một bên cũng đang cố gắng chỉnh trang lại bản thân, áo bị vén lên nhăn nhúm hết cả rồi! Cô vuốt vuốt góc áo sau đó đứng lên đi tới bên tấm gương dài đặt ở góc phòng kiểm tra thật kỹ, không có dấu vết gì, thật may.

 

Bình thường chú Cung rất thích mút cổ và vai cô, nếu để lộ ra chắc ba cô sẽ cạo đầu họ rồi trực tiếp ném cô ra đường, từ mặt cô luôn!

Chết, ba em về rồi!