Nhận Ra

Lý Nhã ngay người, tổng giám đốc của Thẩm thị lại đi xin lỗi người khác sao.

  • Không, là lỗi của cháu, cháu không nên về đó làm phiền hai người.
  • Cái gì mà không nên về? Đó là nhà của cháu.
  • Nhà của cháu? Đó chưa bao giờ là nhà của cháu cả, sau này cũng sẽ không? Chú biết cháu đối với chú là như thế nào phải không?

Đúng vậy, cô nhìn ra anh biết cô thích anh, nên anh mới có hành động né tránh, lại tốn công tìm cho cô một người cô để khẳng định cô và anh không hợp nhau. Thấy anh không trả lời, Lý Nhã thở dài giải thích:

  • Chú đừng tùy tiện tìm người như vậy nữa, người để kết hôn phải là người chú yêu, không cần trốn tránh cháu mà tìm đại một người như thế, cũng không cần tổn thương cháu để cháu bỏ cuộc. Chú biết cháu là người cầm được buông được mà.
  • Ý cháu là sao?
  • Ý cháu là từ nay cháu sẽ không thích chú nữa, chú không cần phải trốn tránh nữa. Chúng ta cứ như trước đi, à không, cũng không nên gần gũi quá như trước, dù sao chúng ta cũng không cùng huyết thống. Sau này chú có gia đình của chú, cháu có hạnh phúc của cháu.

Để nói ra những lời này cô đã phải dùng sự dũng cảm của cả phần đời còn lại rồi, thật ra cô không dễ buông bỏ như thế, chỉ là cô không muốn anh cứ bận tâm tìm cách trốn tránh cô như thế.

  • Như vậy, cháu thích tên hồi nãy sao?
  • Không.

Như nhớ ra gì đó cô lại nói thêm:

  • Hiện tại không.

Hiện tại không? Thẩm Thanh Hàn không vừa ý câu trả lời này, cũng không muốn nói vấn đề này nữa, nói thêm có thể anh lại nổi giận.

  • Cháu thực sự nghĩ như vậy sao?
  • Đúng ạ. Chú về cẩn thận.
  • Cháu…

Anh cảm thấy tâm tư của cô gái nhỏ nhà mình anh không thể nắm bắt được nữa rồi.

Những ngày tiếp theo Lý Nhã vẫn làm việc tại cửa hàng và chuẩn bị nhập học. Cô càng ngày càng thân thiết với Phương Thành.

Hôm nay cô và cậu cùng đi ăn tối, cô nói muốn mời anh ăn để trả ơn thời gian qua đã chăm sóc cô.

  • Cảm ơn anh thời gian qua đã hỗ trợ em nhiều như vậy.
  • Là điều anh nên làm.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có vị tanh xọc thẳng lên miệng, Phương Thành thấy vậy giúp cô lấy khăn giấy, Lý Nhã ho ra một ngụm máu, mùi máu tanh làm cho cậu hoảng hốt, cô trấn an cậu.

  • Để anh chê cười rồi, em không sao.
  • Em có thể nhờ anh một chuyện không?
  • Ừ, em nói đi.

[…]

  • Vậy anh có thể xin chút quyền lợi không?
  • Anh muốn gì ạ?
  • Lý Nhã, anh thích em, có thể làm bạn gái anh không?
  • Em xin lỗi, với lại em không còn nhiều thời gian.

Cuộc trò chuyện của họ cuối cùng cũng kết thúc, chỉ là cô không thể đáp lại tình cảm của cậu, trái tim cô đã dành trọn cho một người khác từ rất lâu rồi, huống chi cô thực sự không còn nhiều thời gian.

 

Thẩm Thanh Hàn gần đây cảm thấy anh bị điên rồi, anh không kiềm chế được bản thân luôn nghĩ về Lý Nhã, anh còn có suy nghĩ không trong sáng với cô, anh biết cô thích anh, nhưng anh nghĩ đó là suy nghĩ của tuổi trẻ bồng bột, là rung động nhất thời, là hiểu lầm giữa tình thân và tình yêu, anh không thể phá hoại cô được.

  • Thẩm tổng, tôi thấy gần đây cô chủ hay đi chung với Phương Thành, hai người hình như rất thân thiết, nghe người khác đồn rằng hai người họ đang yêu nhau.

Anh nhíu mày khó chịu, anh không nghĩ được sao một người rõ ràng trước đó không lâu nói là thích anh nhưng bây giờ có thể thân thiết với một người khác nhanh như vậy như vậy. Mấy tuần rồi cô cũng không về nhà thăm anh, anh cảm giác như có gì đó sắp ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Anh quyết định đến tìm gặp cô, đến nhà cô, anh nhấn chuông, nhưng điều anh không ngờ người mở cửa lại là Phương Thành, cậu lễ phép chào hỏi:

  • Chào chú Thẩm, chú tới thăm Tiểu Nhã sao ạ?
  • Sao cậu lại ở đây?
  • Dạ…
  • Chú tới thăm cháu sao? – Lý Nhã từ trong bếp bước ra, trên người mang tạp dề, trên tay cần cái vá múc canh, mỉm cười chào anh.
  • Sao cậu ta lại ở đây?

Anh phớt lờ mọi lời chào của hai người, thứ anh muốn nghe nhất lúc này là lời giải thích của cô.

  • Chú vào nhà trước đi, cháu sẽ giải thích.

Anh ngồi vào ghế, chờ cô giải thích, Phương Thành rót nước mời anh, nhìn động tác thuần thục như vậy, anh càng thêm nổi giận, cậu ta chắc phải ở đây lâu rồi, giờ còn ra dáng chủ nhà mà tiếp đãi anh như vị khách, anh mới là người thân của cô.

Lý Nhã ngồi xuống cạnh Phương Thành, đối diện với Thẩm Thanh Hàn, cô nói:

  • Phương Thành là bạn trai cháu, chúng cháu sống chung.

“Bang”

Anh đập bàn một tiếng thật to, gân trên tay nổi lên, ánh mắt đỏ ngầu, rất tức giận, anh nghiến răng:

  • Lý Nhã! Ai cho phép cháu quen cậu ta, lại còn sống chung, cháu coi tôi là cái gì?

Lý Nhã sợ hãi cô nép vào người Phương Thành, ánh mắt sợ sệt nhìn anh, cậu đứng ngăn cản giữa hai người, sợ rằng người chú này sẽ làm hại cô. Nhưng điều này làm cho anh càng tức giận hơn.

  • Cậu buông cô ấy ra! Cháu bước qua đây.

Anh bắt được tay cô, siết thật mạnh làm cô đâu mà la lên.

  • Nhanh đuổi cậu ta ra khỏi nhà! Nhanh!
  • Chú làm cô ấy đau rồi, mau buông ra.
  • Cậu là cái thá gì ở đây mà lên tiếng.
  • Tôi là bạn trai cô ấy.
  • Bạn trai cái rắm.

Nói rồi, anh dắt tay cô một mạch ra khỏi nhà.

  • Chú dắt tôi đi đâu?
  • Về nhà.
  • Tôi không đi.

Anh lôi kéo cô ra tận xe, Phương Thành đuổi theo ngăn cản nhưng bị vệ sĩ của anh ngăn lại.

Trên xe, Thẩm Thanh Hàn phóng nhanh xe chạy về biệt thự, anh không nói lời nào. Nhìn thấy cô bấm điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó.

“Phương Thành em không sao, anh đừng lo, chú ấy không làm gì em đâu”.

Vừa nhắn nút gửi xong thì một bàn tay vươn tới chộp lấy điện thoại của cô, cô mới nhận ra anh đã dừng xe ở bên đường. Anh giật lấy điện thoại của cô một phát ném ra ngoài cửa sổ xe, trước sự ngơ ngác của cô, rồi phóng xe đi tiếp.

  • Chú điên rồi sao.